Một ngày trước năm mới, Tự Kiều đến nhà họ Hứa.
Lúc cô ấy đến, Hứa Gia Diệu đang làm bài tập nghỉ đông trong phòng của mình, Trần Hạnh thì đến chơi ởnhà bên cạnh.
Hai người trong phòng khách đang ngồi đối mặt, bổng nhiên Tự Kiều bật cười.
Hứa Thư nhìn cô ấy hỏi, "Sao vậy?"
“Mình hỏi cậu cái này.” Tự Kiều cúi người gần hơn nhìn vào mặt cô, “Gần đây cậu có phải Thủy nghịch hành không?"
"Hả?"
“A cái đó.” Tự Kiều đi tới bên cạnh Hứa Thư ngồi xuống, “Hai ngày trước cậu cùng mình nói chuyện điện thoại không phải sao?"
“Mình và mẹ có mâu thuẫn với nhau.” Cô cầm một quả cam trên tay.
“Có chuyện gì thế.” Tự Kiều bất lực lắc đầu.
Trong mắt cô ấy, Hứa Thư là một người rất nhẫn nại, dù có chảy máu cũng không rơi lệ.
Vậy mà đêm đó, Hứa Thư khóc như một đứa trẻ, điều này thực sự khiến cô ấy cũng phải giật mình.
"Cậu cũng biết dì Trần có tính khí như thế nào rồi, cậu chỉ cần nghe lời bà ấy một chút là được rồi."
Hứa Thư gật đầu, "Cậu không hiêir đây."
Mẹ của mình, cô còn không hiểu bà sao?
"Vậy mối quan hệ của hai người đã dịu đi chưa?"
Cô gật đầu, cảm xúc không cao lắm, trên khuôn mặt vẫn mang vẻ dịu dàng khiến người ta xót xa.
Tự Kiều và Hứa Thư lớn lên cùng nhau, vì vậy cô ấy tự nhiên biết cô đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.
Cũng giống như lúc đó, vì Hứa Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2716882/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.