Mãi đến sáng mùng 1 Tết, mối quan hệ giữa Hứa Thư và Trần Hạnh mới dịu bớt.
Một phần lớn nguyên nhân có lẽ là do Tết Nguyên Đán đến.
Không biết bên ngoài tuyết rơi lúc nào, nhưng lúc này, trên mặt đất đã trải một lớp tuyết mỏng.
"Hứa Gia Diệu," Trần Hạnh đang nấu bữa sáng trong bếp, "đi bảo chị gái con dọn bàn đi, chuẩn bị ăn cơm thôi."
“Vâng ạ.” Hứa Gia Hiệu miễn cưỡng rời khỏi TV, đi tới cửa phòng Hứa Thư gõ cửa, “Chị ơi, đến giờ ăn cơm rồi, mẹ kêu chị ra dọn bàn.”
"Biết rồi."
Không lâu sau, cửa phòng mở ra.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ đậm, mái tóc dài được buộc bằng hai sợi ruy băng đỏ, cô hiện tại rất dễ thương.
“Chị.” Nước miếng Hứa Gia Diệu như muốn trào ra khỏi miệng.
Hứa Thư chớp mắt hỏi: "Năm nay có phải lại xấu không?"
“Không, không.” Hứa Gia Diệu lắc đầu như lải nhải, “Rất đẹp.”.
Chiếc ruy băng đỏ là do Hứa Dị Đắc mua cho cô khi ông còn sống.
Cô nghe Trần Hạnh kể lúc nhỏ, cô cứ khóc lóc đồi mua nó, nếu không mua thì cô sẽ bỏ nhà đi.
Hứa Dị Đắc mềm lòng nên mua cho cô hai chiếc.
Vào ngày thường, Hứa Thư sẽ không dùng nó buộc tóc, chỉ trong dịp Tết Nguyên Đán cô mới dám mang ra.
Hai chị em bước ra phòng khách, Hứa Gia Diệu giúp cô dọn bàn.
Trần Hạnh bưng bát đĩa trong bếp ra, khi nhìn thấy dây ruy băng của Hứa Thư, bà liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2716881/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.