Hứa Thư chớp chớp mắt, "Bọn họ nói mình thế nào?"
"Họ nói cậu còn yêu Trì Xương cho nên mới không yêu thêm ai nữa."
Hứa Thư: "......"
Tự Kiều nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Không cần nói cũng biết người tung tin này về cậu là ai rồi."
“Mình biết.” Thanh âm của cô rất nhỏ, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Mình không thể quên Trì Sướng, đúng là nực cười.”
“Mình hiểu cậu mà, Hứa Thư.” Tự Kiều chuyển chủ đề, “Sao cậu không kể cho mình nghe chuyện giữa cậu và người đàn ông tốt kia?”
Tại sao cô ấy còn không quên mà quay lại chủ đề này chứ, cô thực không biết mình nên khóc hay nên cười nữa.
“Được rồi.” Tự Kiều thấy cô lúng túng, “Vậy bây giờ hai người có liên lạc không?”
Hứa Thư xoa xoa mũi, "Không liên lạc."
“Không liên lạc?” Người bên cạnh kinh ngạc lặp lại, “Các cậu không liên lạc với nhau sao?”
"Ừ, anh ấy rất bận, mình không muốn quấy rầy anh ấy."
Tự Kiều "chậc chậc" hai tiếng, vươn tay vỗ vỗ bả vai Hứa Thư: "Như thế không đuicwj, cậu phải chủ động lên."
“Hả?” Hứa Thư khó hiểu, chẳng lẽ Tự Kiều hiểu lầm cái gì rồi không, sao cô phải chủ động chứ?
“Bây giờ cậu gửi tin nhắn cho anh ấy đi.” Cô ấy vậy mà lại đưa đường chỉ lối cho cô, “Chỉ cần nói... chúc anh năm mới vui vẻ là được.”
Hứa Thư trên mặt viết rõ chữ cự tuyệt, "Không được, lúc này anh ấy có thể là đang ăn."
"Cậu lo việc anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2716880/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.