“Đừng xem nữa.” Triệu Niên Niên cầm di động của cô, tắt màn hình rồi đặt lại trên bàn, “Cậu đừng buồn.”
Thành thật mà nói, lúc này Hứa Thư thực sự không buồn.
Ít nhất cảm giác buồn này cũng không còn mạnh mẽ như lúc trước nữa.
Có lẽ là do cô đã cố gắng nói với bản thân mình rằng họ sẽ không có khả năng bên nhau.
Quãng thời gian hạnh phúc ấy cứ coi như là món quà mà ông trời ban tặng cho cô đi.
“Mình không sao.” Hứa Thư cười cười, “Mình thật sự không có buồn, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.”
"Kinh ngạc cái gì?" Triệu Niên Niên khó hiểu.
“Không nghĩ tới lại quyết định thời gian nhanh như vậy.” Hứa Thư nói.
"Đúng vậy." Người bên cạnh thở dài, "Mình cũng không ngờ tới anh ta vậy mà thật sự sẽ đính hôn với cô gái kia, chuyện nàu giống như..."
Cô ấy muốn nói Thẩm Từ Sinh làm vậy cứ như chưa từng quen biết Hứa Thư, anh cũng chưa từng đối xử đặc biệt với cô.
Hứa Thư không nói gì, sững sờ lấy điện thoại, là Tự Kiều gọi đến.
Cả hai người đã không liên lạc với nhau một thời gian rồi, nhưng quan hệ của họ vẫn rất tốt.
“Hi?” Tự Kiều nói: “Hôm nay cậu không có tiết sao?”
"Ừm, mình đang ở ký túc xá."
Tự Kiều "Ồ" một tiếng, cô ấy như muốn nói cái gì đó, nhưng lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?” Hứa Thư hỏi.
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là mình đột nhiên nhớ cậu mà thôi." Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2716864/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.