Nơi Tự Kiều ở hơi hẻo lánh, vừa ít người lại vắng vẻ, nhưng Tự Kiều lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Hai người ở trong phòng bếp nấu bữa tối, Hứa Thư cúi đầu rửa rau, còn đang miên man suy nghĩ, mặc cho nước bắn lên quần áo, ướt sũng cả người, vậy mà cô vẫn không có phản ứng.
“Này.” Tự Kiều vội đi tới tắt vòi nước, “Tiền nước ở đây mắc lắm đấy, cậu đừng lãng phí.”
Hứa Thư sững sờ nhìn quần áo của mình, hai tay buông lõng bất lực.
“Thôi được rồi.” Tự Kiều đẩy cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, “Cậu chỉ cần ngồi đây đợi ăn mà thôi.”
Sáu bảy giờ chiều, mặt trời đã lặn, gió thổi hiu hiu.
Điện thoại của Hứa Thư vang lên, là tin nhắn từ một số lạ.
Chỉ có một vài từ.
Thuốc đã để trong phòng bảo vệ ở cổng chubg cư, nhớ uống đúng giờ.
Nhưng chỉ bằng vài từ, Hứa Thư đã biết là ai gửi đến.
Cô vẫn còn nhớ, mấy tháng trước, do ở studio quá bận rộn nên cô thường hay bị chóng mặt.
Hứa Thư bận đến mức không kịp ăn uống nên chỉ đành nhịn đói.
Không ngờ chỉ bỏ vài bữa thôi mà cô đã bị bao tử, khắp người toát mồ hôi hột.
Khi Thẩm Từ Sinh đến, anh nhìn thấy bộ dạng của cô lúc đó.
Nhưng Hứa Thư lại không chịu cùng Thẩm Từ Sinh đến bệnh viện.
Thẩm Từ Sinh liền không nói lời nào, trực tiếp bế cô theo kiểu công chúa lên xe.
Địa điêkr lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2710714/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.