Canh năm.
Trăng lạnh sao thưa, sắc trời tối om.
Thiên tử trong nội điện, mũ kim long, bào bàn long, nhất phái khí độ uy nghiêm hoa quý.
Chúng cung nhân sau khi chuẩn bị xong xuôi cho Hoàng đế, liền vây quanh Hoàng đế ra cửa đi đến Phúc Thọ điện.
Ngày xuân rất lạnh, song Nguyên Kinh không ngồi long liễn, mà đi bộ vào triều.
Hỉ Liên đi theo sau, cảm thấy Hoàng thượng bình thường đi đã chậm rồi, mà sao bữa nay lại chậm đến lạ kỳ.
Nhưng cũng không dám hé môi, chỉ chậm chạp theo sau Hoàng thượng.
Cho đến khi sắc trời sáng rõ, Nguyên Kinh mới đến Phúc Thọ điện.
Trên triều đình bá quan văn võ nín thở đứng đó, chờ đợi đã lâu.
Trước khi vào triều, Nguyên Kinh đột nhiên nghiêng người nói mấy câu với Hỉ Liên.
Hỉ Liên nghi hoặc, “Hoàng thượng, thứ cho nô tài ngu dốt, món này ở trong cung nô tài chưa từng nghe nói bao giờ.”
Nguyên Kinh sầm mặt, ngập ngừng muốn nói, cuối cùng ném lại một câu lạnh như băng, “Xuất cung đi tìm, tìm không thấy thì đừng về.”
Dứt câu, liền quay người đi lâm triều.
Hỉ Liên bị làm khó.
Hoàng thượng không nói rõ, mình lại không thể không làm. Bất đắc dĩ đành lĩnh yêu bài xuất cung, thay thường phục, ra ngoài cung đi tìm.
Dưới chân hoàng thành, dân chúng ồn ào.
Hỉ Liên hỏi thăm ngoài đường rất lâu, rốt cuộc mới biết Hoàng thượng muốn thứ gì.
Cũng nghe ngóng được nơi mua thứ này.
Lại nói Tương Tư lang kinh thành là quan quán có tiếng thời này, hồng bài Sở Sở quan tuyệt tứ phương.
Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316660/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.