Nguyên Kinh thở dài một tiếng rất nhẹ, không ưng thuận, nhưng cũng không cự tuyệt.
Hoài Hoài đợi một lúc lâu.
Tiếng hít thở trong không khí nghe rõ mồn một.
Hoài Hoài thật sự chờ không nổi nữa, cẩn thận ôm y vào lòng, đôi môi nhẹ nhàng cọ xát vành tai và má người nọ.
Cánh môi mềm mại, chóp mũi hơi lạnh, xoa dịu từng tấc da.
Có người thử, do dự, nén hỏa mà vẫn không dám vượt qua.
Nguyên Kinh mơ màng, không biết chỗ nào xảy ra sai sót, nghĩ có lẽ mình thật sự mệt quá hồ đồ rồi, lại ở chỗ này làm chuyện hoang đường tột cùng như vậy với một kẻ điên.
Giống như là mình cũng điên mất rồi.
Hoài Hoài thấy Nguyên Kinh không phản kháng, bỗng nhiên siết chặt tay.
Nguyên Kinh theo phản xạ giật mình đẩy Hoài Hoài ra.
“Không được.”
Hoài Hoài ngớ ra: “Tại sao không được, Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi không thích ta?”
Nguyên Kinh đang định bỏ đi, nghe lời này lại không khỏi cứng đờ ở đó.
Người phía sau một lần nữa quấn lấy y, “Hoàng thượng, ta thích ngươi lắm.”
Nguyên Kinh nghiêng đầu, nhìn thấy đôi mắt Hoài Hoài chăm chú nhìn mình, chứa đựng sự cầu xin trước kia y chưa từng thấy trong mắt hắn.
Nguyên Kinh hơi mềm lòng.
Tiếp đó liền bị Hoài Hoài vặn người lại, đè lên cửa, hôn sâu vào.
Khác với lần ở Mai viên, lần này Nguyên Kinh lại là cam tâm tình nguyện.
Bất tri bất giác hôn đáp lại, quấn lấy cổ hắn, bỗng nhiên hông bị siết chặt, người nọ bế thốc y lên đi vào nội điện.
Trăng sáng giữa trời, soi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316659/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.