Nguyên Kinh đẩy mạnh kẻ đè trên người, “Cút!”
Không ngờ lần này lại rất dễ dàng đẩy được hắn ra.
Kẻ trước mặt không xuất hiện vẻ giận dữ quen thuộc, ngược lại sững sờ ở đó, ánh mắt nghi hoặc, “Hoàng thượng… ngươi giận à?”
Mắt phượng hơi trầm xuống, Nguyên Kinh dợm bước muốn đi.
Nhưng người nọ lại không hề nhúc nhích, đứng trước mặt cản đường mình.
Nguyên Kinh mặt không biểu cảm, dằn cơn giận xuống, “Tránh ra.”
Hoài Hoài rất oan, “Hoàng thượng, không phải ta không muốn tránh, mà là ngươi đang giẫm chân ta.”
Nguyên Kinh nhấc chân trái ra, đáy mắt dày đặc lệ khí.
Hoài Hoài cúi đầu nhìn mặt giày, lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương, “Hoàng thượng, là chân khác.”
Nguyên Kinh hàng mi run run, nhưng cũng không nói gì, dịch sang bên hai bước, quay người bỏ đi.
Hoài Hoài vội chặn phía trước Nguyên Kinh: “Hoàng thượng, ngươi từ từ đã.”
Sau đó nói: “Sao mới đến mà đã muốn đi rồi?”
Đôi mắt Nguyên Kinh lạnh lẽo như băng: “Lạnh quá.”
Hoài Hoài nghe vậy giơ hai tay ra, “Không sao, ta ôm ngươi.”
Nguyên Kinh biến sắc, “Không được vô lễ.”
Hoài Hoài lúng túng, “Hoàng thượng nói phải.”
Lại thu tay vào tay áo, si mê nhìn người trước mắt, “Hoàng thượng, ngươi trò chuyện với ta một lúc được không?”
Người đối diện được ánh trăng chiếu soi, bị Hoài Hoài ngăn cản, không nhúc nhích, “Không được.”
Hoài Hoài buồn bã, “Chỉ một lúc thôi.”
Nguyên Kinh vẻ mặt hờ hững, “Thế cũng không được.”
Hoài Hoài chợt cười nói: “Đã như vậy, ta sẽ nói về ta cho Hoàng thượng nghe nhé?”
Nguyên Kinh nổi giận:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316653/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.