Hỉ Liên đứng dậy, hai tay trình chiếc khăn quấn kín kia, “Mời Hoàng thượng xem qua.”
Nguyên Kinh nâng mi mắt lên, nhìn chiếc khăn cột kín, “Mở ra.”
Hỉ Liên nghe thế cẩn thận lấy con quay ra, đặt trên long án trước mặt Nguyên Kinh.
Nguyên Kinh nhìn món đồ ấy một hồi lâu, “Đây là cái gì?”
Hỉ Liên nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, là con quay ạ.”
Nguyên Kinh bỏ sách trên tay xuống, mắt phượng mát rượi khó gặp, “Con quay?”
Hỉ Liên thấy thế bất tự giác cười nói: “Hoàng thượng, đây là đồ chơi dân gian, trong cung quả thật không hay thấy.”
Nguyên Kinh cầm thứ kia lên, “Chơi như thế nào?”
Hỉ Liên cung kính nói: “Kính xin Hoàng thượng kêu nô tài làm mẫu cho người.”
Nguyên Kinh không nói gì, chỉ đặt con quay trên bàn, sau đó chăm chú nhìn Hỉ Liên dùng hai ngón tay nhón phía sau con quay kia, khéo léo xoay, vật be bé ấy liền tự xoay vù vù thành một cái bóng.
Hỉ Liên nghe thấy một tiếng cười khẽ, liền nhìn mặt Hoàng thượng, nét cười ôn nhã tựa gió mát cuối xuân, nổi gợn sóng trên khuôn mặt mới nãy còn như thể nước tù.
Hỉ Liên cúi đầu xuống, mắt lại cay cay.
Nguyên Kinh cười khen, “Hay!”
Thấy con quay kia hết đà dừng lại, liền nhìn Hỉ Liên, “Làm lần nữa đi.”
Hỉ Liên vâng khẽ một tiếng, lại tiến lên quay.
Cung nhân xung quanh đều cúi gằm đầu, cắn môi, không dám phát ra tí tẹo tiếng động.
Nguyên Kinh tươi cười điềm nhiên, “Không tồi, khảm lại!”
Hỉ Liên run tay, “Hoàng thượng, thứ này phải khảm lên vật gì ạ?”
Nguyên Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316651/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.