Hỉ Liên là bị người ta đá tỉnh lại.
Cố nén đau nhức ở gáy bò dậy, tìm ô sa đội lên, Hỉ Liên đang muốn đứng dậy mắng, ngẩng đầu lên lại bị cảnh trước mắt dọa xụi lơ một lần nữa.
Hoàng thượng đứng ngay bên cạnh, sắc mặt trắng bệch như thi thể.
Tháng Chạp trời lạnh, mà chỉ mặc xiêm y mỏng manh, đứng ở ngoại điện, giày cũng không mang, cả người lạnh run.
Nhưng vẻ mặt cao cao tại thượng, ngập tràn lệ khí, “Đi-“
Hỉ Liên ngồi dưới đất như gặp ma nhìn chằm chằm vết máu loang lổ trên cổ tay trước mắt, hoàn toàn không còn sự thận trọng bình tĩnh mọi khi, “Hoàng… Hoàng thượng…”
Nguyên Kinh cúi nhìn lão, “Ngây ra làm gì? Còn không mau cút đi chuẩn bị.”
Hỉ Liên nghe vậy, bò mấy bước, khó khăn đứng dậy, vội vàng lảo đảo ra ngoài.
Giơ tay đẩy mạnh, gió lạnh nối đuôi nhau vào điện, thổi màn trắng tung bay, như thể u hồn, quấn vào nhau.
Dưới y phục bay lên một góc, toàn là các dấu đỏ đan nhau.
Hỉ Liên quay đầu đi, trán rịn mồ hôi lạnh, chạy mấy bước ra ngoài, đế giày giẫm trên tuyết kêu két két.
Như tiếng nhai nuốt ăn sạch sự tĩnh mịch này.
Thị vệ trực đêm bên ngoài thấy Hỉ Liên kinh hoảng chạy tới vội cầm đao tiến lên.
Chúng cung nhân đi theo đã tìm chỗ nghỉ ngơi từ lâu, ai cũng cho rằng đêm hôm hẳn Hoàng thượng sẽ không cần người hầu hạ.
Hỉ Liên theo bản năng ngăn thị vệ đi đầu, môi tái xanh, “Khoan đã.”
Ngự tiền thị vệ dẫn đầu rất khó hiểu, “Công công?”
Gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316645/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.