Thấy Xuân Bảo không một chút động tĩnh, lại cúi xuống nhìn.
Người nằm trên đá phiến gạch xám hốc mắt hõm sâu, da mặt tái xanh, co giật một lúc lâu, miệng sùi bọt, mãi chẳng thấy động tĩnh gì.
Hoài Hoài lo lắng, vội cõng Xuân Bảo vào phòng kề, thả lên giường.
Tú Tú đi theo sau, trên mặt không thấy lo âu, ngược lại đầy hồ nghi.
Hoài Hoài giơ tay thử hơi thở, phát hiện còn sống, bấy giờ mới hơi yên lòng, ghé vào tai Xuân Bảo gọi mấy tiếng, “Xuân Bảo, cơm được rồi, dậy ăn đi.”
Kêu mấy tiếng liền, song trừ lông mi rung nhẹ thì Xuân Bảo không còn phản ứng nào khác.
Hoài Hoài nghiêng mặt nhìn Tú Tú đằng sau, “Công công, phải làm thế nào đây?”
Tú Tú dùng đôi mắt dài nhỏ nhìn Xuân Bảo một hồi, lại nhìn Hoài Hoài, trong đầu như có vài chuyện dần dần sáng tỏ, chực chờ lao ra, rồi lại chỉ thiếu một chút như vậy.
Kẻ nên ngã xuống chưa ngã xuống, kẻ không nên trúng độc ngược lại trúng độc.
Tú Tú đang rối rắm, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp.
Cung nữ Họa Vũ cung mặt mướt mồ hôi, nhìn thấy Tú Tú mới thở phào, “Tú công công, Hỉ công công đang chờ ngài ở bên ngoài.”
Tú Tú cau mày, “Sao còn quay lại làm gì?”
Cung nữ nói: “Trông dáng vẻ Hỉ công công thì hẳn là tâm trạng không tốt, ngài mau đi xem thử đi.”
Tú Tú nghe vậy đanh mặt đi theo cung nữ ra ngoài.
Trong phòng kề này chỉ còn mình Hoài Hoài lo lắng suông cho Xuân Bảo.
Suy tư chốc lát, Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316640/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.