Hoài Hoài lắc đầu, “Thứ đó nặng mùi lắm, nếu làm Hoàng thượng ngộp cũng không được.”
Xuân Bảo khó xử, “Thế chẳng lẽ để ngươi ngày nào cũng buồn ngủ?”
Hoài Hoài nghĩ ngợi một thoáng rồi nói: “Không bằng về sau ban ngày ta đều ngủ lâu hơn, chắc đến tối sẽ tỉnh táo được.”
Xuân Bảo hỏi: “Vạn nhất Hoàng thượng truyền ngươi ban ngày thì phải làm sao đây?”
Hoài Hoài suy nghĩ chốc lát, “Thế lúc Hoàng thượng không truyền triệu, ta đều ở Họa Vũ cung nghỉ ngơi dưỡng sức là được.”
Vừa nói vừa vội vàng nằm xuống đắp chăn, “Ngươi về đi, ta phải ngủ một lúc để chuẩn bị nghe triệu bất cứ khi nào.”
Xuân Bảo đồng ý, nhặt cái vò dưới đất lên: “Cái đầu heo này không ăn à?”
Hoài Hoài nhắm mắt, “Không ăn nữa, ngươi cầm đi đi.”
Xuân Bảo nghe vậy đứng dậy, chợt mất thăng bằng ngồi phịch xuống ghế.
Hoài Hoài mở một mắt nhìn gã, “Sao ngươi còn chưa đi?”
Xuân Bảo đấm đấm chân, “Chân đau.”
Hoài Hoài mở nốt mắt kia, “Chân làm sao mà đau, chẳng lẽ là trời lạnh mặc quần mỏng quá nên cóng đầu gối? Hay ngươi cứ lấy vài bộ chỗ ta đi mà mặc.”
Xuân Bảo bóp vai, “Có lẽ là ngồi lâu bị tê, không phải đau, chỉ hơi mỏi thôi. Ngươi ngủ trước đi, thấy ngươi không sao ta cũng yên tâm rồi.”
Hoài Hoài nhắm mắt lại, “Ra ngoài tắt nến đi.”
Xuân Bảo đi hai bước, cảm thấy người ngợm mấy bữa nay rất chậm chạp, cơ đau nhức, buổi tối đi ngự thiện phòng một chuyến cũng mệt đến thở hồng hộc.
Ôm chặt vò, Xuân Bảo chỉ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316638/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.