Mãi đến khi đi trên đường về nhà, Tiểu Xuân vẫn còn choáng váng.
Lý Thanh thì vẫn như cũ, bị Tiểu Xuân kéo tay lôi xuống chân núi.
Tiểu Xuân đưa hắn về nhà trước.
“Đúng rồi to con, huynh không thể đi Kiếm Các được.”
Lý Thanh: “Ùng ục?”
Tiểu Xuân đứng trước cửa, nói với Lý Thanh: “Ta đi, huynh cũng đi, ông lão làm sao bây giờ?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân cau mày: “Huynh đừng kêu ùng ục nữa, đây là chuyện quan trọng. Hôm nay chúng ta chỉ đi đến một khu vực nhỏ ở sau núi thôi, thật ra Kiếm Các rất lớn, mọi người đi lên thì khoảng hơn một tháng mới có thể xuống núi lại.”
Lý Thanh: “Không sao.”
Tiểu Xuân đánh hắn một cái: “Không có nói huynh, ý ta là ông lão.”
“Ta không sao.”
Lúc Tiểu Xuân và Lý Thanh đang nói chuyện, ông lão từ trong nhà đi ra.
Tiểu Xuân kinh ngạc nói: “Ông ơi, ông vào nhà mới rồi ạ?”
Ông lão cười tủm tỉm: “Nhà này rất tốt, bền chắc lắm.”
Tiểu Xuân cười nói: “Dĩ nhiên rồi, cháu và Lý Thanh đã xây mấy ngày lận đó.”
Ông lão nói: “Cô nương, cám ơn cháu.”
Tiểu Xuân: “Không có gì không có gì.”
“Không.” Vẻ mặt ông lão rất chân thành, Tiểu Xuân cũng dần ngừng cười.
“Cô nương, lão hủ thật sự muốn tạ ơn cháu.”
Trong lòng Tiểu Xuân mơ hồ hiểu ông lão đang nói đến chuyện gì, nhưng nàng vẫn cười lắc đầu.
“Cháu cũng đang nói thật, không sao đâu ạ.”
Lý Thanh đứng bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-son-co-quy/2315632/chuong-31.html