Tiểu Xuân chỉ ngất một lúc rồi tỉnh.
Lúc nàng mở mắt, vừa quay đầu đã nhìn thấy cái đầu to tóc tai rối bời của Lý Thanh.
Tiểu Xuân: “….”
Nàng nhích người ngồi dậy.
“To con? Sao huynh lại ở đây?”
Lý Thanh phát hiện Tiểu Xuân đã tỉnh, lập tức kề đầu tới.
Tiểu Xuân: “Sao huynh lại tìm được nơi này? A, còn nữa, sáng nay huynh đã đi đâu hả? Ta đã tìm huynh lâu lắm.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “….”
Bất kể Tiểu Xuân có hỏi thế nào, Lý Thanh vẫn không chịu nói lời nào, ngồi ở bên giường, cứ ùng ục tới ùng ục lui.
“Hứ.” Cuối cùng Tiểu Xuân cũng lười hỏi, nàng cười một tiếng, phất phất tay với Lý Thanh: “Nào, to con, đến đây.”
Lý Thanh đưa đầu qua.
Tiểu Xuân đưa tay xoa xoa đầu Lý Thanh.
“Mới không gặp huynh một lúc mà cứ cảm giác như đã lâu lắm rồi ấy.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Đúng rồi, huynh làm cho ta thanh kiếm này, đúng là rất thần kỳ đó!”
Lý Thanh hơi vui vẻ.
Tiểu Xuân lại nói tiếp: “Chỉ là hơi xấu xí một chút.”
Lý Thanh: “….”
Tiểu Xuân: “Nhưng cũng không cần gấp, kiếm chỉ cần dùng tốt là được, hình dáng như thế nào không quan trọng.”
Lý Thanh gật đầu đồng ý.
Tiểu Xuân ngồi trên giường một lúc, nhìn xung quanh, rồi nói: “Ủa? Lúc huynh đến có gặp đại sư huynh không?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Nói tiếng người.”
Lý Thanh: “Có gặp.”
Tiểu Xuân: “Huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-son-co-quy/2315630/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.