Tiểu Xuân sững sờ nhìn vật đó, cái miệng nhỏ nhắn há ra, cả buổi trời cũng không khép lại được.
“Đây là kiếm?”
Dưới ánh trăng, một thanh kiếm bản to đen nhánh cắm trên đất, không có tua kiếm, không có tua kiếm, cũng không có vỏ kiếm, chỉ là một thanh trường kiếm trơ trọi màu đen huyền. Thanh kiếm kia có mấy tấc bị ghim dưới đất nhưng nó vẫn cao thẳng như thường, thân kiếm khá rộng, vừa dày vừa nặng.
Thanh kiếm thẳng tắp như thế, nếu ở trong bóng đêm, chắc là cả núi rừng đều phải trở nên tĩnh lặng.
Tiểu Xuân ngơ ngác cả buổi trời, sau đó mới kịp phản ứng, nàng nhìn xung quanh.
“To con? To con, huynh ở đâu vậy, đây là kiếm huynh đưa ta à?”
Nàng kêu mấy tiếng cũng không có ai trả lời.
Trong lòng Tiểu Xuân đột nhiên cảm thấy hơi nôn nóng một cách khó hiểu.
“Này! Lý Thanh! Huynh có ở đây không—-?”
“Đây là kiếm mà huynh đưa ta à—-?”
“Đúng vậy.”
“??”
Có người đáp lại, nhưng không phải giọng của Lý Thanh.
Tiểu Xuân quay đầu lại, thấy nghĩa phụ của Lý Thanh —– ông lão kia, đang đứng ngay chỗ cửa phòng, nhìn nàng.
“Ông?” Tiểu Xuân kinh ngạc nói “Sao ông lại ra đây? Bên ngoài lạnh lắm, ông phải chú ý sức khỏe.”
Ông lão lắc đầu: “Ta không sao.”
Tiểu Xuân hơi ngượng ngùng nói: “Là cháu làm ông thức giấc ạ?”
Ông lão cười cười: “Không đâu, ta vốn cũng định thức dậy rồi.”
Tiểu Xuân: “Cháu vội tìm Lý Thanh nên mới gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-son-co-quy/2315622/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.