Tiểu Xuân vừa chạy vừa nhảy, đi nhanh vào trong rừng.
Ánh trăng lên cao, tâm trạng của nàng lại vô cùng nhàn nhã.
Chuyện luyện kiếm này, vốn chỉ là cái cớ để lừa người, nàng chỉ là muốn giữ Hạ Hàm Chi lại hơn nửa tháng, không cho y luyện công, chờ đại sư huynh xuất quan sẽ xử lý y.
“Thật không muốn tới chút nào.” Tiểu Xuân tự nhủ “Kẻ kia trông khá khôn khéo, không ngờ lại dễ lừa như vậy.” Nàng bĩu môi, lại nói: “Có thể thấy, nhìn người không chỉ nhìn bề ngoài.”
Không lâu sau, Tiểu Xuân đã đến trước thác nước, Hạ Hàm Chi đang tựa vào nhánh cây hôm qua, ôm Tinh Hà màu trắng bạc trong ngực, nhắm mắt dưỡng thần.
Khi Tiểu Xuân cách đó khoảng mười trượng, Hạ Hàm Chi mở mắt.
“Đến rồi?”
Tiểu Xuân điều chỉnh lại vẻ mặt, đi về phía trước.
“Hạ đại ca.”
Vẻ mặt Hạ Hàm Chi lười nhát: “Tiểu Xuân.”
“Hạ đại ca, ta đến trễ à?”
Hạ Hàm Chi lắc đầu: “Vừa đúng lúc.”
Tiểu Xuân đi đến, Hạ Hàm Chi đứng thẳng người. Đôi mắt dài nhỏ của y liếc nhìn vật trong tay Tiểu Xuân, nói: “Tiểu Xuân, đây là gì?”
Tiểu Xuân vẫy vẫy cây gậy gỗ trong tay: “Đây là kiếm của ta!”
Hạ Hàm Chi nhíu mày, “à” một tiếng dài.
“Thì ra là kiếm của cô.”
Tiểu Xuân cười tủm tỉm nói: “Hạ đại ca, ta chỉ mới bắt đầu học kiếm, chiêu thức còn mới lạ, cầm kiếm sắc bén quá chỉ sợ sẽ có sơ xuất.”
Hạ Hàm Chi gật đầu, phụ họa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-son-co-quy/2315608/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.