Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi không thể, nhưng người khác thì có thể”.
Tô Vũ cầm một đôi đũa trúc trên tay, ngón tay trắng tinh của hắn hơi cong lại, giống như một món hàng mỹ nghệ thượng hạng”.
Nhìn hắn ăn cơm cũng có thể coi như một loại hưởng thụ.
Tô Vũ nghịch đũa: “Sao đêm hôm ấy cô lại chạy?"
Thẩm Nguyệt giả ngu: “Đêm nào cơ?"
"Đêm mà nhị công tử Hạ gia bị đánh ấy”.
Thẩm Nguyệt khẽ run, nói: “Hạ Du huýt sáo trước, không phải ta. Ta không chạy, chẳng lẽ còn ở lại ăn đêm hay gì? Hắn ta uống say mà ngươi cũng chấp nhặt với hắn ta à”.
"Cũng may là cô chạy nhanh", Tô Vũ lạnh nhạt nhướng mày, ghé mắt nhìn nàng: “Cô chột dạ à?"
Thẩm Nguyệt thuận miệng nói: “Chẳng qua là ta không muốn nhìn thấy ngươi thôi”.
Bình rượu được làm ấm lên, tỏa ra mùi hương thơm thoang thoảng. Cả căn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng nổi bọt không ngừng, cùng với mùi rượu ngọt.
Liên Thanh Châu cầm bình đi tới: “Đây là rượu dứa đặc sản của Dạ Lương, công chúa có muốn nếm thử?"
Thẩm Nguyệt đẩy ly rượu của mình ra: “Rót đầy cho ta”.
Liên Thanh Châu rót rượu cho nàng, quay người định về lại chỗ ngồi của mình.
Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Sao không rót đầy cho hắn nữa?"
Tô Vũ nói: “Ta không uống rượu”.
Bây giờ Thẩm Nguyệt mới biết hóa ra Tô Vũ không uống rượu.
Thẩm Nguyệt nói: “Người suốt ngày luôn giữ sự tỉnh táo như ngươi sẽ mất đi rất nhiều niềm vui thú đấy”.
Thật ra Thẩm Nguyệt cũng không thích uống rượu. Khi uống cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367566/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.