Thẩm Nguyệt nhìn qua màn che, thấy mấy đứa bé đứng bên đường cầm đèn đuốc rực rỡ chơi đến quên cả trời đất.
Ở các đường phố rộng rãi, dân chúng xếp cọc gỗ củi lửa lên thành tầng cao, lửa cháy sáng lòa, chói lên những gương mặt vui vẻ.
Mọi người xoay quanh lửa trại, nhảy múa vui cười.
Kiệu mềm đi thẳng đến hồ Dương Xuân.
Nàng khá quen thuộc với nơi này, nhưng vì trời lạnh nên cảnh bờ sông hôm nay trông vắng vẻ hơn hồi Trung thu nhiều.
Nhưng có một điều khác biệt là, Thẩm Nguyệt vừa đứng ở bờ sông đã nhìn thấy một con thuyền lớn đang đậu.
Trên thuyền có đèn đuốc sáng choang, tỏa ra ánh nước lờ mờ, gợn sóng lăn tăn, nhìn con thuyền này còn lớn hơn cả tưởng tượng của Thẩm Nguyệt.
Thuyền lớn từ bên bến tàu lái qua, dỡ hàng xuống trước.
Sau khi ngừng lại thì thuyền cũng bất động luôn, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Trước kia cũng có thuyền hoa đi quanh hồ, nhưng chưa từng thấy có thuyền lớn nào đến đây.
Nhìn lên thấy cả hai tầng đều có đèn lồng đỏ, đúng là một chiếc du thuyền to lớn.
Thẩm Nguyệt thở ra khí lạnh, híp mắt mỉm cười.
Nàng nhớ rằng trước kia Liên Thanh Châu từng nói, khi hắn quay về thì sẽ đi một con thuyền ngược dòng quay về.
Lúc này có người đến mời Thẩm Nguyệt lên thuyền.
Thang gỗ vững vàng được thả xuống, Thẩm Nguyệt xách mép váy bước lên trên.
Sau khi lên thuyền, trước mắt sáng tỏ, tầm mắt cũng cao hơn một đoạn, Liên Thanh Châu đang đứng trước boong tàu, mỉm cười hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367565/chuong-219.html