Tô Vũ ở trong phòng nhìn nửa chén rượu còn dư lại ở trên bàn của Thẩm Nguyệt, ngón tay trắng nuột cầm lên, nói: “Rượu dứa của Dạ Lương uống ngon như vậy cơ à?”
Liên Thanh Châu nói: “Thưa sư phụ, là học trò sai, học trò không nên lấy rượu này ra”.
Tô Vũ nhấp môi, sau đó hơi nhíu mày: “Không ngon gì cả”.
Hắn đặt chén rượu xuống, lại nói: “Không sao, không phải lỗi của ngươi, là nội tâm của nàng có khúc mắc”.
“Vì sao sư phụ không giải thích khúc mắc này ra cho nàng?”, Liên Thanh Châu hỏi.
“Nếu giải thích khúc mắc này”, Tô Vũ nhìn chén rượu còn dư, nói: “Mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu”.
Hắn không muốn trở lại như ban đầu, hắn không muốn để Thẩm Nguyệt cảm thấy hắn là người có mưu đồ xấu, không muốn Thẩm Nguyệt... ghét bỏ hắn, kháng cự hắn như xưa.
Cho nên Tô Vũ cảm thấy việc Thẩm Nguyệt mất trí nhớ cũng không phải là điều xấu.
Quên đi quá khứ, hắn có thể sắp xếp mọi thứ cho nàng một lần nữa.
Có những lúc, muốn ở bên một ai đó cũng là một ước mơ xa xỉ.
Hắn vừa không kìm được muốn thân thiết với nàng, lại vừa sợ phải kéo hết mặt nạ của mình ra cho nàng xem.
Tô Vũ hỏi: “Thanh Châu, cảm giác khi có một người trằn trọc suy nghĩ cho mình là thế nào nhỉ?”.
Liên Thanh Châu lắc đầu: “Học trò không biết, trong lòng học trò vẫn chưa có người nào như thế”.
Tô vũ cười xa xăm, nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ biết cảm giác khi trằn trọc suy nghĩ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367567/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.