Ta tìm một chỗ phía trước ngồi xuống, gọi một bình trà và mấy đĩa điểm tâm.
“Nói đến Hoàng thượng ấy, đối với quận chúa tình sâu nghĩa nặng lắm! Sáng sớm sính lễ đưa tới phủ Nhiếp chính vương cứ như nước chảy, cái cảnh ấy, chậc chậc, thật sự là oai phong!” Người kể chuyện vỗ bàn một cái, khiến cả sảnh ồ lên hưởng ứng.
Ta nghe mà má ta nóng lên, không nhịn được lẩm bẩm:
“Sao tin đồn truyền nhanh thế không biết…”
“Quận chúa, Hoàng thượng làm rình rang vậy rồi, muốn không ai biết còn khó hơn!”
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cãi vã ầm ĩ.
“Tiện nhân, ta mua ngươi rồi! Ngươi chính là cô nương của lầu ta, còn muốn chạy theo kẻ khác, không có cửa!”
“Lý ma ma, xin bà tha cho ta đi. Ta bị tên đó lừa đến đây, ta với hắn không hề quen biết mà…” Một giọng nữ quen thuộc khẩn cầu.
Ta nhíu mày, vừa định đứng dậy thì bị Tiểu Vân giữ lại.
“Quận chúa, chúng ta đừng xen vào chuyện người khác thì hơn.”
Ta hít sâu một hơi, bước ra khỏi trà lâu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nữ nhân dữ tợn kia.
“Nàng ấy đã nói rõ là bị bán đến đây. Bà còn ép người ta bán thân, sao? Muốn vào đại lao ngồi chắc?”
Lý ma ma vốn từng gặp qua nhiều nhân vật lớn, thấy khí chất ta bất phàm liền dịu giọng.
“Cô nương, không phải ta không buông tha. Ta bỏ bạc ra mua nó, sao có thể… để bạc của ta trôi theo dòng nước?”
Nói rồi, bà ta liếc ta đầy ẩn ý.
Ta xoay người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang-quan-chua/4861384/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.