Nghe vậy, động tác của Bắc Hằng khựng lại ngay lập tức, trong lòng thầm kêu:
“Xong đời rồi.”
Ta cố nhịn cười, đáp:
“Con biết rồi, phụ thân, người ngủ sớm đi ạ.”
Đợi tiếng bước chân ngoài cửa dần đi xa, ta còn chưa kịp mở miệng bảo Bắc Hằng đi cho nhanh, thì hắn đã bất ngờ nhào tới hôn ta một cái thật mạnh, rồi dứt khoát leo qua cửa sổ trốn mất.
Chẳng bao lâu sau, ngoài sân liền vang lên một trận đ.á.n.h nhau.
Sáng hôm sau lên triều.
Các đại thần nhìn thấy vết bầm xanh tím trên mặt Bắc Hằng thì lập tức quỳ xuống, mặt đầy hoảng sợ.
“Ai lại to gan dám đ.á.n.h Hoàng thượng, chán sống rồi sao!”
“……”
Bắc Hằng ho nhẹ một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì, phất tay:
“Không sao không sao, đêm qua trẫm tự đụng vào thôi.”
Nhưng các đại thần sao tin được lời ấy. Một vị lão thần run run mở miệng:
“Hoàng thượng, nhất định có kẻ gan to bằng trời, xin người đừng bao che. Kẻ đó phải bị trừng trị nghiêm khắc ạ!”
Bắc Hằng nhíu mày, đang định lên tiếng, thì Nhiếp chính vương bước ra, chắp tay nói:
“Hoàng thượng, lão thần thấy lời của Hoàng thượng có lẽ là thật. Chung quy, ai lại có can đảm động thủ với Hoàng thượng chứ?”
Các đại thần nhìn nhau, trong lòng tuy vẫn nghi hoặc nhưng Nhiếp chính vương đã nói vậy, họ cũng không tiện chất vấn thêm.
“Được rồi, việc này khỏi cần bàn nữa. Hôm nay còn nhiều chính sự, chư khanh có tấu chương gì không?”
Bắc Hằng nhân cơ hội chuyển đề tài.
Các đại thần lần lượt hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang-quan-chua/4861385/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.