Bắc Hằng liếc nhìn Lục lão phu nhân, giọng lạnh trầm.
“Lục phủ quả là gia giáo tốt. Đây là lần đầu tiên có người dám chỉ vào mũi trẫm mà mắng.”
Lão phu nhân run lên một cái. Một lát sau, Bắc Hằng nói tiếp:
“Nể mặt cố Hầu gia đã mất, trẫm có thể tha cho hắn. Nhưng từ nay đừng để trẫm thấy hắn trong hoàng thành, bằng không…”
Hắn còn chưa nói hết câu, lão phu nhân đã vội kéo Lục Cận Thâm cúi người tạ ơn.
“Tạ ơn hoàng thượng!”
Nhưng Lục Cận Thâm lại như phát điên, hất tay lão phu nhân ra.
“Không, tổ mẫu, con không thể mất nàng ấy. Thẩm Lăng, nàng cho ta thêm một cơ hội nữa được không? Ta sẽ thay đổi, ta sẽ dùng cả đời mình để bù đắp cho nàng.”
Thấy vậy, lão phu nhân hoảng hốt đứng dậy kéo hắn lại.
“Cận Thâm, đừng dây dưa nữa! Chẳng lẽ ngươi muốn cả Lục phủ phải chôn theo ngươi sao?”
Một câu ấy khiến Lục Cận Thâm đứng sững tại chỗ, lùi lại vài bước, cả người như mất hết sức lực.
Hắn nhìn ta, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và hối hận.
“Thẩm Lăng, ta thật sự biết sai rồi…”
Ta không thèm nhìn hắn nữa, ra lệnh hạ nhân tiễn khách, còn bản thân thì trực tiếp nắm tay Bắc Hằng bước vào phòng.
Lục Cận Thâm nhìn bóng lưng chúng ta rời đi, đôi chân mềm nhũn, ngã sụp xuống đất.
Lão phu nhân thở dài bất lực, bảo người đỡ hắn dậy.
“Thôi thôi, tất cả đều là mệnh. Khi xưa ngươi không buồn nhìn nàng thêm một cái, giờ nàng đâu còn là người mà ngươi có thể với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang-quan-chua/4861383/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.