Nếu là trước đây, chỉ cần thấy dáng vẻ đáng thương ấy, Lục Cận Thâm nhất định sẽ mềm lòng, muốn sao cho sao, muốn trăng cho trăng.
Nhưng giờ hắn chỉ thấy vô cùng phiền chán.
Hắn không phải kẻ ngu.
Tất cả những gì Liễu Thanh Vận làm ban nãy hắn đều thấy rõ, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng trước đây.
Huống hồ Hắc Giáp Quân xưa nay nghiêm minh, nếu không có chứng cớ, bọn họ tuyệt đối sẽ không tùy tiện bắt người.
Nghĩ tới điều này, Lục Cận Thâm bất giác thở phào, thầm mừng may mắn vì mình chưa cưới nàng ta, nếu không cả Lục phủ đều bị liên lụy.
Hắn nghiến răng, dứt khoát dời mắt.
“Ta đã bảo nàng đối xử t.ử tế với Thẩm Lăng. Nếu không phải lòng dạ đố kỵ của nàng tác oai tác quái, sao lại đến nước này!”
Liễu Thanh Vận bàng hoàng nhìn nam nhân trước mặt, tim đau đến co thắt.
“Nhưng chàng từng nói thích thiếp! Là chàng không nhìn thấu lòng mình, do dự lưỡng lự… thiếp vì chính mình mà dọn đường, có gì sai?!”
Nhìn nàng ta phát cuồng như vậy, Lục Cận Thâm không khỏi thất vọng, tiếng thở dài như nghiền nát tàn dư tình cảm cuối cùng.
Lúc này, Hắc Giáp Quân đã thô bạo tròng dây trói lên người Liễu Thanh Vận.
Nàng ta nhìn Lục Cận Thâm lần cuối, nhưng hắn ngay cả ánh mắt hờ hững cũng không cho nàng.
Nàng ta còn có gì không hiểu nữa? Liễu Thanh Vận bật cười tự giễu.
“Cuối cùng thì… tất cả chỉ là công dã tràng.”
Lời vừa dứt, nàng ta lại nhìn sang ta, sắc mặt lạnh băng.
“Thẩm Lăng, khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang-quan-chua/4861378/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.