Hơi thở của lão phu nhân khựng lại, lo lắng lau mồ hôi bên thái dương, gượng cười:
“Vậy vương gia muốn lão thân phải làm thế nào?”
“Nghe nói nữ nhi ta đã hầu hạ thế t.ử Lục phủ ba năm. Dù sao con bé cũng là bảo bối của ta, ta không nỡ để nó chịu ấm ức. Không bằng để thế t.ử đến hầu nữ nhi ta vài tháng làm mã phu, thấy thế nào?”
Nụ cười trên mặt lão phu nhân lập tức cứng đờ.
Dù Lục phủ không bằng Nhiếp chính vương phủ, nhưng cũng là thế gia danh môn.
Để đường đường thế t.ử làm mã phu cho một nữ tử, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người đời cười rụng răng? “Vạn vạn lần không thể!”
Bà ta vô thức phản đối.
Nhìn dáng vẻ ung dung thưởng trà của Nhiếp chính vương, lão phu nhân lập tức hiểu ra, trong lòng cũng dâng lên một tia bực bội.
“Nếu ta không nhớ nhầm, quận chúa vào Lục phủ với thân phận nha hoàn. Nếu không phải nàng ấy che giấu thân phận, ta sao có thể đối xử khắt khe?”
Giọng lão phu nhân hơi cao lên, dừng một lúc rồi quay sang nhìn ta.
“Nói cho cùng, chuyện này quận chúa cũng không hoàn toàn vô can. Ta thật không biết là vị công t.ử nào của Lục phủ đã hấp dẫn quận chủ đến mức khiến người không tiếc che giấu thân phận suốt ba năm.”
Đối diện đôi mắt từng trải như nhìn thấu mọi thứ ấy, ta khựng lại một giây, rồi cúi đầu khẽ cười.
Ta đã sớm đoán bà ta sẽ dùng câu này để chặn họng ta, liền nhấp một ngụm trà, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang-quan-chua/4861379/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.