Nàng ta cố ý nói những lời này để khiến dân chúng hoài nghi Nhiếp chính vương.
Chỉ cần chuyện ông lạm quyền truyền ra ngoài, chọc giận hoàng đế, nàng ta ắt có thể từ đó mà kiếm chác.
Nghĩ vậy, khóe môi nàng ta không tự chủ được mà cong lên, lời lẽ càng lúc càng vô pháp vô thiên.
“Thừa nhận đi, Thẩm Lăng căn bản không phải nữ nhi của ngài, mà là ngoại thất ngài nuôi bên ngoài, đúng không?”
“Để bảo vệ mạng ả tiện nhân này, ngài lạm dụng quyền lực, giả vờ nói ả là nữ nhi mình, cố ý lừa gạt dân chúng.”
Nàng ta nói có đầu có đuôi, khiến không ít người dân bắt đầu d.a.o động, chỉ là vì e sợ quyền thế của Nhiếp chính vương mà không ai dám manh động.
Thấy Liễu Thanh Vận như phát điên, bất chấp mà c.ắ.n ngược Nhiếp chính vương, trong lòng Lục Cận Thâm lập tức kêu không ổn, vội mở miệng ngăn cản.
“Thanh Vận, nàng nói linh tinh gì vậy, Nhiếp chính vương há là người để nàng tùy tiện bôi nhọ, mau xin lỗi!”
Lời vừa dứt, còn chưa đợi Liễu Thanh Vận mở miệng, ta đã bật cười.
Mà Nhiếp chính vương đứng cạnh ta, ánh mắt tối lại, nhìn Liễu Thanh Vận chẳng khác nào nhìn một kẻ đã c.h.ế.t.
Nhưng Liễu Thanh Vận lại hoàn toàn không hay biết.
“Xin lỗi? Dựa vào cái gì! Chỉ vì hắn là quyền quý hoàng tộc nên một dân thường như ta thì đáng c.h.ế.t sao?”
“Đường đường Nhiếp chính vương lại làm ra chuyện nhơ nhuốc như thế, nếu Hoàng thượng biết được thì nhất định sẽ…”
Lời còn chưa dứt, cổ nàng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang-quan-chua/4861377/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.