Thẩm Khê đem điện thoại áp trên lỗ tai, liền "Uy" một tiếng thật lười nói chuyện, nhắm hai mắt chờ người bên kia mở miệng.
" Ngủ rồi sao?" Lời Tống Tử Hoành còn mang theo ý cười
"Còn chờ anh nhắn tin cho em, thật là đầu heo."
Nghe được là giọng anh rể Thẩm Khê vui vẻ ngồi dậy, chính là nghĩ hắn lâu như vậy còn đáp lại tin tức cho mình, lại rầm rì nổi lên tiểu tính.
"Này đã mấy giờ, em ngủ rồi anh gọi điện thoại tới làm gì?"
"Nhớ em, vì sao không cho anh gọi?"
"Hừ!" - Nữ nhân lập tức nói.
"Em mới không tin, nhớ em vì sao không nhắn tin cho em?"
"Em đến ban công đi."
"Hửm?"
Thẩm Khê mơ hồ đoán được cái gì, trái tim bắt đầu loạn nhảy lên, cả dép lê đều đã quên mang chân trần chạy đến ban công.
"Tới rồi sao?"
Tống Tử Hoành đi đến vườn hoa đối diện vị trí ban công nơi Thẩm Khê đứng, vừa nhấc đầu liền nhìn đến thiếu nữ đang đi lại. Tống Tử Hoành giơ lên di động hướng cô vẫy vẫy...
Trên nền tuyết, một thân ảnh nam nhân thực sự bắt mắt, ánh sáng di động trong tay không ngừng hướng Thẩm Khê lay động, cô bỗng dưng cảm giác mũi đau xót.
"Anh có lạnh không?"
Tống Tử Hoành hướg di động nói, "Không lạnh, đừng quên người đàn ông của em rắn rỏi. Còn em đó, áo khoác sao không mặc?! Đừng nói với anh chỉ mặc áo ngủ đi ra."
Nữ nhân nhìn xem áo ngủ lông xù màu vàng trên người mình, mặt không đổi sắc nói dối.
"Mặc chứ, em rất tỉnh táo đấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khe/471171/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.