Chương trước
Chương sau
Thẩm Khê thật cẩn thận nhìn chủ động Dêm liếc mắt một cái, lại yên lặng dời ra xa, mới nhỏ giọng nói.
"Tối hôm qua con đi theo anh rể.
" Anh ấy đúng là ở nhà của chú Tề,anh rể không gạt chị"
Mẹ Thẩm nghe con gái nói xong thì cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
"Con, tối hôm qua con đi ra ngoài?!"
"Vâng, con nhìn mẹ và chị đuổi theo anh rể nên con cũng theo ra ngoài."
Mẹ Thẩm cảm giác tim mình đập có chút loạn, tay ôm ngực đến trên sofa ngồi xuống.
" Tối hôm qua con cũng ở Tề... Gia?"
Bà vẫn còn còn không biết tên của người gọi là chú Tề kia.
"Vâng, con dám khẳng định anh rể không đi ra ngoài"
Mẹ Thẩm thấy con gái nhỏ tuy rằng hồ nháo, nhưng cũng giúp xóa đi ngờ vực trong lòng Thẩm Hủy, thanh âm nói chuyện cũng hòa hoãn không ít
"Về sau không được nháo loạn như vậy. Việc người lớn trẻ con đừng quản"
"Vâng. Con biết rồi "
Ngữ khí Thẩm Khê có chút có lệ, mẹ Thẩm lại khơi mào đâm tới, trách cứ nói.
"Tối hôm qua dao lại không nói cho mẹ một tiếng?"
Thẩm Khê cười gượng vài tiếng.
"Con quên, hơn nữa buồn ngủ quá, vừa đến nhà chú ấy liền ngủ."
"Được rồi được rồi, đi học đi. Về nhà mẹ sẽ giáo huấn con"
Mẹ Thẩm vừa nghe giọng cười ngây thơ vô tâm của con gái nhỏ lại giận sôi máu, nói xong liền cúp điện thoại, bữa sáng cũng không vội ăn báo tin này cho Thẩm Hủy.
Thẩm Hủy nghe xong, cũng là vẻ mặt khϊếp sợ, vì thế khi Tống Tử Hoành ngoài ý muốn không cùng hắn sảo, mà là ỷ ở cạnh cửa nhìn hắn thay quần áo.
" Khê Khê tối hôm qua cùng anh đi ra ngoài, sao không nói với em?"
Tống Tử Hoành liếc nhìn vợ một cái, đem áo ngủ ném tới.
" Quên."
"Tối hôm qua là Khê Khê cùng anh đi sao? Con bé ngăn xe anh ư? "
Đây cũng là nghi vấn lớn nhất của Thẩm Hủy, cô dám khẳng định lượt thang máy tiếp theo sau khi Tống Tử Hoàn rời đi chính là của cô và mẹ Thẩm, Thẩm Khê tuyệt đối sẽ không nhanh hơn hai mẹ con họ mà xuống bãi đỗ xe trước.
Khi hai người xuống thì chỉ còn nhìn thấy đuôi xe hắn rời đi, Thẩm Khê là như thể nào cùng Tống Tử Hoành hai người về Tề gia một lượt?
" Không ngăn lại, sau mới đi đón Khê Khê."
" Anh cũng dám để nó đi theo?" Thẩm Hủy hồ nghi nói.
"Nếu không thì làm sao ? Khê Khê không chịu về, chẳng lẽ bảo anh bỏ mặc em ấy?"
"Sao anh lại không đưa Khê Khê trở về?"
"Anh có nói nhưng Khê Khê không chịu."
Tống Tử Hoành " đóng thùng" trong quần tây, chỉnh sửa cổ áo, chuẩn bị rời đi.
"Anh đi làm."
Thẩm Hủy nhìn ra ông xã không muốn cùng mình nhiều lời, đem vấn đề thắc mắc nuốt xuống, theo phía sau nói.
"Ngày mai cuối tuần, đêm nay chúng ta đưa Tử Huy ra ngoài ăn cơm đi."
Tống Tử Hoành bước chân một đốn, "Ngày mốt đi."
Ngày mốt là thứ bảy, thứ bảy vãn Thẩm Khê không có tiết học, vừa vặn có thể dẫn cô ấy theo. Thẩm Hủy lại không nghĩ nhiều, thấy hắn đồng ý liền vui vẻ hẳn lên, ở trong mắt cô xem ra chuyện này liền tính phiên thiên, liền tươi cười đồng ý.
"Được".
Vì thế tối thứ bảy, khi Thẩm Hủy nắm tay Tống Tử Hoành đứng ở cửa chuẩn bị xuất phát, Thẩm Khê đeo cái túi nhỏ hòa nhập vào thế giới bọn họ.
Thẩm Hủy hơi ngẩn ra, trong lòng trào ra chút bất mãn, nhưng rốt cuộc đó là em gái mình, không thể viện lí do gia đình họp mặt Khê Khê không nên tới.
Đương nhiên, ở trước mặt chồng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, may mắn em gái trong toàn bộ hành trình đều chơi với bọn trẻ. Gián tiếp tạo cho cô cùng Tống Tử Hoành thế giới riêng hai người. Cho nên, một bữa cơm này ăn xong bất mãn trước đây đối với Thẩm Khê cũng tiêu trừ không ít.
***
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, nhoáng lên bảy tháng đi qua, trong bảy tháng này thay đổi rất nhiều, thí dụ như khiến Thẩm Hủy có thói quen cùng nam nhân vô tính sinh hoạt, thí dụ như trong nháy mắt Thẩm Khê đã kết thúc học kì thứ nhất...
Thẩm Khê sau khi kết thúc khảo thí , ở ba Thẩm vì con gái sốt ruột thực nhanh trở về thành phố G, cô cùng Tống Tử Hoành liền trở thành "Đất khách luyến".
Mỗi khi gọi điện thoại, Thẩm Khê luôn lén lút "ăn dấm", cố ý vô tình hỏi thăm buổi tối anh rể ngủ thế nào, tuy rằng là vô tính sinh hoạt, nhưng Tống Tử Hoành không cùng Thẩm Hủy nháo phiên, có khi thật sự không lý do vẫn sẽ về phòng ngủ ngủ một hai đêm.
Cái gọi là ngủ này, chỉ là chữ " ngủ" mà thôi, hai vợ chồng một người một cái chăn, ở giữa giống như cách một con sông lớn. Thẩm Hủy không phải không óan chỉ là hắn căn bản không cho cô cơ hội tới gần, nếu là khiến hắn nóng giận trong nháy mắt sẽ rời đi.
Dần dà Thẩm Hủy cũng không hề cưỡng cầu cái gì, chỉ cần chồn còn ngủ bên cạnh, không đi ra ngoài làm loạn cô cũng không có yêu cầu nào khác.
Ấn tập tục đầu năm hai mới về nhà nhà mẹ đẻ chúc tết, chỉ là Tống Tử Hoành nhớ Thẩm Khê nhớ đến sốt ruột, dùng cơm tất nhiên xong hắn liền lấy cơ tìm mấy người bạn uống rượu suốt đêm lái xe đi thành phố Thẩm Khê đang ở.
Thời điểm Thẩm Khê đứng dưới lầu đã rạng sáng hơn 3 giờ, hắn ngẩng đầu nhìn phía ban công quen thuộc liền nhắn tin cho Thẩm Khê.
Thẩm Khê đem tin tức nam nhân phát đi " tân niên vui vẻ" chậm chạp đợi không được hồi phục, chính khí cả đêm, thật vất vả mới ngủ trong chốc lát lại bị di động đánh thức, Thẩm Khê không kiên nhẫn sờ qua di động, đôi mắt chỉ mở mơ màng nhấn phím màu xanh lục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.