Lúc này, Tống Tử Huy cầm quần chạy tới, nó nhìn thấy ba đỡ mẹ đứng ở trước cửa cách một mét, nó tò mò nhìn thoáng qua phòng tắm phía sau Tống Tử Hoành, trên mặt đất có vệt nước, ướt lộc cộc, nhìn nhìn lại phía ba, phát hiện quần sọc xám trắng đã ướt hơn phân nửa. Trong lòng Tống Tử Huy mơ hồ có phỏng đoán.
Tống Tử Hoành nhận lấy quần từ tay con trai, sờ sờ đầu.
"Cảm ơn Tử Huy, được rồi, ba không có việc gì, con cùng mẹ trở về đi"
Thời điểm hắn nói lời này, hoàn toàn không nhìn về phía Thẩm Hủy, tựa hồ để bụng cô hoài nghi hắn, điều này không khỏi khiến Thẩm Hủy tâm loạn như ma. Chẳng lẽ thật là cô nghe sai nhầm, ở trong lòng Thẩm Hủy tự hỏi một lần.
Có thể là tính tình cho phép, Thẩm Hủy thập phần tin tưởng vững chắc c mình không nghe nhầm, nhưng làm trò có con trai ở đây cô không tiện hỏi thêm cái gì, liền tính đưa con về phòng trước.
Tống Tử Huy muốn hỏi cái gì nhưng đã bị mẹ nắm tay dẫn về phòng. Nó nhìn xem Thẩm Hủy, phát hiện biểu tình trên mặt mẹ có chút ngưng trọng, nhịn xuống ý muốn đuổi theo hỏi chuyện, đợi khi trở lại trong phòng Tống Tử Huy nhịn không được đem suy nghĩ trong lòng suy nghĩ hỏi.
"Ba ba có phải khi tắm rửa đem quần làm ướt, xấu hổ sợ con phát hiện?"
Thật sự không có tâm tình trả lời con trai, Thẩm Hủy còn đang rối rắm nhưng vẫn " Ừ " một tiếng cho có lệ.
"Sớm nói sao, khi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khe/471113/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.