Dứt lời, nhanh trở về trong phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại. Có thể hai ngày này Thẩm Hủy cũng chưa thân mật với Tống Tử Hoành. Hắn bởi vì cô mà tự an ủi, vậy mà cô lại còn hoài nghi hắn. Thẩm Hủy chột dạ kéo chăn trùm lên đầu. Tống Tử Hoành tất nhiên sẽ không nhanh như vậy sẽ vào phòng, sau khi thay quần, hắn lập tức đi đến phòng Thẩm Khê.
Thẩm Khê giống như sớm dự đoán được anh rể sẽ đến, chỉ khép hờ cửa, cũng không có khóa, Tống Tử Hoành nhẹ nhàng đẩy ra liền nghiêng người đi vào trong. Thẩm Khê chưa ngủ, ở dưới ánh trăng đại khái nhìn ra hình ảnh anh rể là lập tức ngồi dậy, xuống giường chạy tiến vào trong lòng ngưc hắn.
"Anh rể, anh rể..."
Nữ nhân từng tiếng gọi nam nhân, vẻ hoảng sợ trong thanh âm làm người ta khó có thể bỏ qua, Tống Tử Hoành tự oán trách bản thân chẳng khác gì " tra nam" chỉ vì kᏂoáı ©ảʍ nhất thời mà khiến nữ nhân này lâm vào lo lắng hãi hùng. Vòng tay ôm Thẩm Khê không ngừng buộc chặt, phảng phất muốn đem cô xoa tiến nhập vào xương cốt mình.
"Em... Em thực sự rất sợ .."
Thẩm Khê Khê nhược nhược nói. Tống Tử Hoành cúi đầu nhìn đến một bộ tiểu tình cực đáng thương, tâm càng đau, tự trách hôn hôn cái trán của cô.
"Thực xin lỗi, đã khiến em sợ hãi?"
Nhìn biểu tình tự trách của Tống Tử Hoành, nữ nhân vội an ủi nói.
"Cũng được rồi."
Giữa ngón cái cùng ngón trỏ giương lên một khoảng cách.
"Chủ một tí xíu sợ mà thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khe/471114/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.