Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Khí hậu Tây Vực vốn khô hạn, mùa này thời tiết lại hanh khô, do có người cố ý phóng hỏa, ngọn lửa bị gió thổi lan ra rất nhanh, các tòa nhà phụ cận chỉ trong thời gian ngắn đã bị thiêu rụi. Nhìn thấy toàn bộ vương thành Lâu Lan chìm trong biển khói dày đặc, cuồn cuộn tứ phía.
“Đồ điên!”
Quân Kỳ Ngọc mắng một câu.
“Uất Trì.”
“Dạ.”
Không cần Quân Kỳ Ngọc hạ lệnh, Uất Trì tướng quân đã chạy đi tìm.
Tiêu Dục ngồi dưới đất dương dương đắc ý, vừa hét lớn: “”Đốt đi, đốt đi, cháy to hơn nữa, mọi người cùng nhau đồng quy vu tận, cùng chết!”
Quân Kỳ Ngọc rốt cuộc không nhịn nổi nữa, túm áo Tiêu Dục, cho hắn một đấm, chỉ là Tiêu Dục mặc dù bị đánh hộc máu, phun ra hai cái răng nhưng vẫn không hề dao động, vẻ mặt vẫn bất chấp tất cả như cũ.
“Ta hỏi ngươi, Lâu Lan Vương ở đâu?” Quân Kỳ Ngọc gằn giọng tức giận hỏi.
“Ha ha, cuối cùng ngươi cũng hỏi.” Tiêu Dục dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm đôi môi khô khốc, nói, “Muốn moi được từ miệng của ta, ngươi còn quá non nớt, tiểu Thái tử điện hạ của ta ạ.”
Ánh mắt Quân Kỳ Ngọc tối sầm xuống, sở dĩ hắn nói nhảm với Tiêu Dục lâu như vậy là bởi vì chưa có tung tích của Bùi Tinh Húc.
“Nào, tiếp tục đánh đi, đánh chết ta, xem ta có nói Lâu Lan Vương ở đâu hay không.”
Tiêu Dục chẳng sợ mà nói.
Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3506206/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.