Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Vương cung Lâu Lan cũng bị Tiêu Dục sai người phóng hỏa, khói cuồn cuộn dày đặc khắp nơi, Quân Kỳ Ngọc thúc ngựa dẫn theo Tống Lễ Khanh đi vào trong, phi nhanh về hướng thiên lao.
Thiên lao vốn không người, cho nên lửa chưa lan đến nơi này.
Quân Kỳ Ngọc đỡ Tống Lễ Khanh xuống ngựa, chạm phải ngón tay lạnh lẽo của y, khuôn mặt tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc.
“Lễ Khanh, loại người như Tiêu Dục đáng chết, ngươi không cần nghĩ về hắn, với cả, cũng không phải ngươi giết hắn.”
Quân Kỳ Ngọc biết trong lòng y đang nghĩ gì.
Tống Lễ Khanh cũng tự thuyết phục mình như thế, Tiêu Dục đáng chết
Nhưng xúc cảm khi thanh đao kia đâm vào da thịt, tiếng máu bắn ra tung tóe, dường như vẫn rõ mồn một trước mắt, quanh quẩn mãi trong đầu Tống Lễ Khanh.
“Quân Kỳ Ngọc……Có phải ta cũng là một người xấu không?”
Quân Kỳ Ngọc nâng khuôn mặt thấp thỏm bất an của y lên, vuốt nhẹ vài cái.
“Làm sao có thể? Nếu ngươi đâm người bị thương mà là người xấu, thì ta có mà tội ác ngập trời à, nếu như ông trời trừng phạt, ngươi chắc chắn là xếp sau ta.”
Tống Lễ Khanh bị hắn chọc cho bật cười.
“Thì ngươi vốn dĩ vậy mà.” Tống Lễ Khanh khịt mũi nói.
“Ờ……” Quân Kỳ Ngọc sờ mũi, “Một đại ác nhân như ta đây còn ăn ngon ngủ yên, ngươi sợ cái gì? Nếu xuống địa ngục thật, ngươi mới vào tầng thứ nhất địa ngục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3506208/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.