Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Bùi Tinh Húc ôm cơ thể gầy trơ xương của Tống Lễ Khanh vào lòng, hắn cầm bàn tay y, lạnh như thể không phải tay của một người sống.

Bùi Tinh Húc nhìn quanh bốn phía, trừ cỏ khô ẩm ướt tỏa ra mùi hôi thối, trong phòng giam căn bản không còn thứ gì để sưởi ấm cả, quần áo trên người Tống Lễ Khanh lại vừa mỏng vừa ướt, dù có là một người khỏe mạnh cũng sẽ bị bệnh….

“Ta lạnh……”

Tống Lễ Khanh lại khẽ rên rỉ một tiếng.

“Ta biết, ta sưởi ấm tay cho ngươi……”

Bùi Tinh Húc cầm tay y bỏ vào ngực mình, Tống Lễ Khanh chạm phải vết thương, co rúm lại.

“Không…… Không, đau……”

Tống Lễ Khanh kêu đau một tiếng, Bùi Tinh Húc lập tức không dám cử động nữa, hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay Tống Lễ Khanh vào lòng bàn tay mình, lúc này dưới ánh sáng lờ mờ mới thấy được ngón tay sưng tấy vặn vẹo của y.

“Lễ Khanh, tay ngươi……”

“Ta không viết chữ được nữa, ta không viết……”

Ý thức Tống Lễ Khanh mơ hồ, lặp đi lặp lại một câu.

Bùi Tinh Húc dán sát cằm vào trán y, cố kìm nước mắt nhưng không nhịn được lại rơi xuống.

Cả người Tống Lễ Khanh lạnh toát, nhưng trán lại nóng bừng.

“Ta mệt quá.” Tống Lễ Khanh vùi vào trong lòng hắn, dựa vào vai hắn, giọng càng ngày càng yếu, “Tinh Húc, ngươi để cho ta ngủ một lát…..Chỉ một lát thôi……”

“Không được, ngươi không được ngủ, Lễ Khanh, ngươi mở mắt ra nhìn ta đi, giờ ta lập tức đưa ngươi ra ngoài, ngươi có tin ta không?”

Trái tim Bùi Tinh Húc như treo trên một sợi chỉ, hắn rất sợ Tống Lễ Khanh ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa, chỉ có thể cho Tống Lễ Khanh một chút niệm tưởng.

“Ta dẫn ngươi đi, được không? Đi đại mạc, đi Lâu Lan, đi tìm một ốc đảo bí mật, ta…… Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn đến cuối đời. Ngươi từng nghe hồ Tư Ly Mục chưa? Nó rất xanh rất xanh, ngươi có muốn nhìn thấy không? Ở đó không có ai, vào mùa hè, dưới núi tuyết nở đầy hoa……Ngươi đã bao giờ nhìn thấy nơi nào đẹp như vậy chưa?”

Tống Lễ Khanh nghe xong, nhếch miệng nở một nụ cười nhạt.

“Ta chưa từng nhìn thấy, từ khi có ký ức ta chưa bao giờ rời khỏi kinh thành.” Cứ nói một câu, y lại phải nghỉ lấy hơi, “Tiếc là, ta…… Không có cơ hội nhìn nữa.”

Tim Bùi Tinh Húc như bị dao cứa, lòng hắn đau nhói, muốn bế Tống Lễ Khanh lên.

“Có, giờ ta dẫn ngươi trốn khỏi kinh thành!”

“Tinh Húc……”

Tống Lễ Khanh túm lấy tay hắn.

“Chúng ta không thể trốn khỏi cung.” Tống Lễ Khanh thở dốc nói, “Ta không đi được…… Ngươi nghe ta nói, Tống phủ gặp nạn, cha ta bị bắt vào ngục, ngươi có thể giúp ta cứu bọn họ không?”

Bùi Tinh Húc chỉ có thể đồng ý nói: “Được.”

Tống Lễ Khanh hơi ngẩng đầu lên, Bùi Tinh Húc cúi đầu nghe y nói.

“Hộp đào mừng thọ kia…… Là Kỳ Ngọc tặng cho hoàng thượng, khi đến tay ta, có…… Có một mùi thơm, giống như gỗ đàn hương, nhưng lại không giống lắm……Ngươi đi tìm nó giúp ta.”

“Ý của ngươi là Quân Kỳ Ngọc?” Bùi Tinh Húc nhỏ giọng hỏi, “Quân Kỳ Ngọc có ác đến đâu đi nữa, hắn sẽ hại phụ hoàng mình sao?”

Tống Lễ Khanh hô hấp mỏng manh, không còn sức để nói nữa, chỉ chậm rãi viết một chữ “Hồ” lên lòng bàn tay Bùi Tinh Húc.

“Hồ Nô Nhi!”

Bùi Tinh Húc lập tức hiểu ý.

Hắn đặt Tống Lễ Khanh vào một góc tránh gió, không dám để lại áo choàng của mình, chỉ có thể tìm một mảnh vải rách trong phòng giam, quấn chặt Tống Lễ Khanh.

Bùi Tinh Húc có lưu luyến, cũng không thể ở lại lâu thêm nữa, nhân lúc trời còn tối đi đến Thái Y Viện.

“Tề thái y! Hộp đồ ăn Thái tử tặng hoàng thượng hôm Vạn thọ yến còn ở không?”

Tề Mạc không hiểu mục đích của hắn là gì, nhưng cũng gật đầu.

“Vật chứng ngày hôm đó đều giữ ở Thái Y Viện, ngươi đi theo ta.”

Tề Mạc tìm thấy một hộp đồ ăn từ đống đồ Huyền Đế đã dùng vào ngày hôm đó, Bùi Tinh Húc đón lấy, đặt trước mũi, quả nhiên ngửi thấy một mùi thơm, rất giống với gỗ đàn hương.

“Hộp đồ ăn này có vấn đề gì sao?” Tề Mạc hỏi.

Bùi Tinh Húc nghĩ nghĩ, mới giật mình hô: “Di Lan Hương!”

Tề Mạc lắc đầu nói: “Ta cũng thường cùng sư phụ nói về độc dược kỳ lạ trong thiên hạ, nhưng chưa từng nghe qua bao giờ.”

“Tề thái y, việc này ta không tiện lộ mặt, chỉ có thể nhờ ngươi, Lễ Khanh y đang thập tử nhất sinh ở trong thiên lao, không thể đợi thêm nữa!”

……

“Hoàng thượng…… Hoàng thượng tỉnh rồi!”

Đại thái giám chạy đến điện Thái Hòa, vấp phải ngưỡng cửa té ngã, bò dậy tiếp tục kêu.

“Thái tử điện hạ! Bệ hạ tỉnh rồi!”

Quân Kỳ Ngọc vừa mới chớp mắt, nghe thấy tin này, không những không bực bội mà còn lập tức đứng dậy chạy về phía Di Hoa điện, nơi Huyền Đế đang dưỡng bệnh.

“Phụ hoàng!”

Quân Kỳ Ngọc thấy Huyền Đế khỏe mạnh ngồi ngay ngắn, khuôn mặt lạnh lùng mấy ngày nay của hắn, cuối cùng cũng có chút ấm áp.

“Phụ hoàng!”

“Ngươi thân là Thái tử, về sau chấp chưởng thiên hạ, hốt hoảng như vậy còn ra thể thống gì?”

Mặc dù Huyền Đế giáo huấn hắn, nhưng lần này Quân Kỳ Ngọc không còn cảm thấy bất mãn nữa, có lẽ vì ông vừa bệnh nặng mới khỏi, giờ hắn cảm thấy trong lời quở trách của Huyền Đế còn mang theo yêu thương.

Ngược lại, hắn cảm thấy nhẹ nhõm khi phụ hoàng có thể giáo huấn hắn, không nhịn được toét miệng cười.

“Được rồi, trẫm chém giết từ trên chiến trường trở ra, sống chết cũng không phải một lần. Lần này Diêm Vương không lôi trẫm đi được, từ trước đến nay trẫm không phải là người lấy oán báo ơn, người đáng thưởng thì thưởng……Đáng giết thì giết.”

Huyền Đế ung dung nói, nhưng lại loát toát ra một cổ sát phạt uy nghiêm, đầy quyết đoán.

Đám thái y, thị vệ, cung nhân đồng loạt quỳ xuống, cung chúc Huyền Đế vạn thọ vô cương.

Lão thái y nói: “Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, Tề thái y kịp thời phát hiện ra kỳ độc, hành nghề chữa bệnh, công lao không thể bàn cãi.”

Huyền Đế không nói gì, nhìn Quân Kỳ Ngọc, để hắn chủ trì cục diện.

“Ừ, thăng Tề Mạc làm Viện phán Thái Y Viện, thưởng một trăm lượng hoàng kim. Phụ hoàng, ngài cũng biết chữ của con…… Chờ phụ hoàng khỏe hẳn, tự tay ngự ban cho hắn một tấm bảng, được không?”

Huyền Đế gật đầu ngầm đồng ý.

Tề Mạc lập tức dập đầu tạ ơn.

“Hoàng ân cuồn cuộn, thần chỉ làm tròn chức trách của một thái y, quả thực sợ hãi. Thần không cầu công danh lợi lộc, nhưng có một chuyện muốn cung thỉnh hoàng thượng.”

“Là chuyện liên quan đến kỳ độc sao?” Quân Kỳ Ngọc hỏi.

Tề Mạc đáp: “Đúng vậy, độc này tên là Di Lan Hương, bình thường độc tính không cao lắm, người bị trúng độc nhiều nhất chỉ nôn mửa choáng váng một phen, nhưng một khi gặp rượu, độc tính sẽ tăng mạnh, đủ để hạ độc một người. Hơn nữa nó dễ hòa tan trong nước và dễ tản ra, vì vậy không uống cũng có thể trúng độc, bị người khác lợi dụng điểm này hại người. Mùi Di Lan Hương gần giống với mùi gỗ đàn hương, nếu được sử dụng trên gỗ đàn hương, mặc dù ngửi thấy, hầu hết mọi người đều không phát hiện ra dị thường, hộp đồ ăn dính mùi Di Lan Hương chính là thủ phạm.”

Tề Mạc chỉ vào hộp đồ ăn trên mặt đất, mọi người nghe xong mặt lập tức biến sắc, bịt mũi tránh không kịp.

“Điện hạ yên tâm, Di Lan Hương dính trên hộp đồ ăn gần như bay hết rồi, không còn độc nữa.” Tề Mạc tỉ mỉ nói, “Cho nên Vạn Thọ yến hôm đó, đồ Hoàng Thượng ăn đều không độc. Vì hộp đào mừng thọ đặt ở trước mặt, hít phải lượng lớn Di Lan HHương, sau đó lại uống rượu, mới trúng độc bất tỉnh.”

Người khác vừa nghe, đều kinh ngạc không thôi.

“Độc này đúng là quỷ quyệt khó lường, quả thực khó phòng……”

Huyền Đế cũng cảm khái nói: “Trẫm cũng mới nghe lần đầu.”

Tề Mạc ngẩng đầu chắp tay bẩm báo.

“Hoàng Thượng thấy nhiều biết rộng, cũng chỉ mới nghe lần đầu, là bởi vì Cảnh Quốc chúng ta căn bản không có loại độc này, Di Lan Hương này…… Chỉ xuất hiện ở Tây Vực!”

Tây Vực……

Lòng Quân Kỳ Ngọc hơi trầm xuống.

Nếu đến từ Tây Vực…… Vậy người hạ độc, không thể nào là Tống Lễ Khanh, Hồ Nô Nhi mới là kẻ tình nghi đầu tiên.

Quân Kỳ Ngọc không dám thừa nhận.

“Tề Mạc, ngươi nói hộp thức ăn có độc, vậy tại sao chỉ có con chuột bạch ăn đào mừng thọ mới chết?”

Tề Mạc trả lời: “Chuột bạch tới gần hộp đồ ăn đều trúng độc nhẹ, nhưng duy chỉ có con kia cùng lúc thử rượu trong yến tiệc.”

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của Quân Kỳ Ngọc, thay vào đó ngưng trọng lại.

“Tề Mạc.” Quân Kỳ Ngọc nghiêm túc hỏi, “Lời ngươi nói đều là thật? Không phải vì giải vây cho người nào đó mà nói bừa bãi?”

“Điện hạ nếu không tin, có thể phái người đi điều tra, lời thần nói đều là thật.” Tề Mạc nói như đinh đóng cột, “Nếu thần có nửa câu nói dối, thần sẽ tự sát để tạ tội.”

Hai chân Quân Kỳ Ngọc mềm nhũn, lui về sau nửa bước.

Lẽ nào hắn thật sự trách lầm Tống Lễ Khanh rồi sao?

Nhưng…… Nhưng tại sao y lại không thanh minh chứ?

Không, y nói rồi, là mình không nghe.

Lúc ấy hắn lửa giận công tâm, hoàn toàn không nghe vào những lời Tống Lễ Khanh nói.

“Hồ Nô Nhi……”

Quân Kỳ Ngọc siết chặt nắm đấm, nghiến răng kèn kẹt.

Tiện nô hắn tưởng có thể tùy ý sai khiến, lại chơi đùa, quay hắn như chong chóng.

Với sự kiêu ngạo của Quân Kỳ Ngọc, làm sao hắn có thể chấp nhận chân tướng như vậy?

“A ——”

Quân Kỳ Ngọc tức giận gầm lên một tiếng, một chưởng đánh vỡ bàn trà nhỏ.

“Kỳ Ngọc.” Huyền Đế nhìn thấy thần sắc hắn không đúng, hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”

“Con……”

Quân Kỳ Ngọc cúi đầu.

“Phụ hoàng, xin lỗi. Đào mừng thọ và hộp thức ăn này…… Đều là, là từ tay Hồ Nô Nhi trong phủ con làm, thiếu chút nữa hại ngài.”

Huyền Đế sắc mặt không vui, nhưng vẫn cố đè nén lửa giận.

“Trẫm đã sớm nói với ngươi rồi, người này không thể giữ. Trẫm từng trải nhiều người hơn ngươi, loại người tâm thuật bất chính như hắn muốn giấu cũng không giấu được! Ngươi lại chỉ tin mắt của mình, khăng khăng muốn sủng ái một tên tâm thuật bất chính Hồ Nô Nhi, lạnh nhạt Thái Tử phi trẫm chọn cho ngươi.”

“Con biết rồi.” Lần này Quân Kỳ Ngọc không dám cãi lại nữa.

“Thôi.”

Huyền Đế thấy hắn khiêm tốn nhận sai, bộ dạng sa sút, mặc dù tức giận, nhưng chung quy Quân Kỳ Ngọc cũng là lo lắng cho an nguy của ông, khiến ông cảm thấy hơi vui vẻ yên tâm.

“Lần này ngươi nhớ cho kỹ, xử lý tên tiện nô kia xong, sau này phải đối tốt với Tống Lễ Khanh, vẫn còn chưa quá muộn.”

Hiện tại Quân Kỳ Ngọc sợ nhất là bị hỏi đến Tống Lễ Khanh.

“Vâng…… Phụ hoàng.” Quân Kỳ Ngọc hổ thẹn đến không dám ngẩng đầu lên, “Tống Lễ Khanh y…… Y ở bên trong thiên lao.”

“Thiên lao?” Huyền Đế ánh mắt sắc bén.

Quân Kỳ Ngọc giải thích nói: “Là con bắt y vào thiên lao, con nghĩ y là kẻ tình nghi nhất. Ngài trúng độc hôn mê, con nóng lòng tìm ra thuốc độc vì vậy đã…… Đã dùng hình.”

Huyền Đế hít sâu một hơi, mới có thể kìm chế lửa giận.

“Ngươi giỏi, giỏi lắm, dùng hình với chính Thái Tử phi của mình, nhân lúc trẫm hôn mê, ngươi còn làm ra chuyện tốt gì nữa? Hả?”

Quân Kỳ Ngọc không tự chủ quỳ xuống.

“Tống tướng quân bị nghi ngờ là đồng mưu, cho nên con sai người bắt người Tống phủ, hạ lệnh xử trảm cả nhà……”

Huyền Đế choáng váng, thiếu chút nữa tức giận ngất đi lần nữa.

Quân Kỳ Ngọc vội vàng quỳ tới trước mặt Huyền Đế.

“Phụ hoàng, con không có định trảm thật, con chỉ muốn ép hỏi Tống Lễ Khanh, con nhất thời đầu óc mê muội. Giờ con….Con hạ lệnh thả bọn họ ra ngay, sau đó nói xin lỗi Tống tướng quân……”

“Đồ hỗn trướng!”

Một cái tát giáng xuống mặt Quân Kỳ Ngọc, hắn lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên Huyền Đế ra tay động thủ với hắn.

“Ngươi tưởng cứ nói xin lỗi là bù đắp được sao? Lòng người nguội lạnh, ngươi vãn hồi kiểu gì đây?!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.