Lời của Bùi Tinh Húc khiến Tống Lễ Khanh rơi vào trầm tư, kiên định ban đầu bắt đầu xuất hiện ý niệm buông bỏ.
Y vẫn luôn coi Quân kỳ Ngọc là duy nhất, không thể chia lìa.
Nhưng trải qua lần sinh tử này, Tống Lễ Khanh phát giác, trên đời vốn dĩ không có đồ vật không thể chia lìa.
Có lẽ là y quá bướng bỉnh.
Là y cố chấp với Quân Kỳ Ngọc, mới gây nên cục diện như bây giờ.
Nhưng lúc ngày Tống lễ khanh vẫn nghĩ không thông, yêu lẽ nào không phải duy nhất sao? Nếu có cái khác thay thế,vậy vẫn gọi là yêu sao?
Tống Lễ Khanh thật lâu không thể cởi bỏ cái cảm giác nghi hoặc này.
“ Lễ Khanh”
Bùi Tinh Húc lớn tiếng gọi y.
Tống Lễ Khanh phảng phất giống như thanh tỉnh,nghiêng đầu phát ra âm thanh, “ ân”
“ Mắt của ngươi.......”
Bùi Tinh Húc phát hiện khác thường, từ lúc Tông lễ khanh bắt đầu tỉnh, y không có nhìn vào bất cứ thứ gì, đồng tử toán loạn.
Tống Lễ Khanh mới vừa rồi thất thần, Bùi Tinh Húc ở trước mặt y quơ quơ tay rất lâu, Tống Lễ Khanh cũng không có phản ửng gì.
“Đôi mắt a........” Tống Lễ Khanh cười nhạo nói, “ có thể do ta từ nhỏ thích khóc, khóc nhiều liền lưu lại một chứng bệnh, vừa rơi nước liền tái phát, lúc sáng lúc tối, nhìn không thấy đồ vật.”
Khó trách y thời điểm tỉnh dậy liền hoảng loạn như vây.
Y ở trong bóng tối, phát hiện chính mình bị mù, cho nên mới sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3464396/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.