Lời của Bùi Tinh Húc khiến Tống Lễ Khanh rơi vào trầm tư, kiên định ban đầu bắt đầu xuất hiện ý niệm buông bỏ.
Y vẫn luôn coi Quân kỳ Ngọc là duy nhất, không thể chia lìa.
Nhưng trải qua lần sinh tử này, Tống Lễ Khanh phát giác, trên đời vốn dĩ không có đồ vật không thể chia lìa.
Có lẽ là y quá bướng bỉnh.
Là y cố chấp với Quân Kỳ Ngọc, mới gây nên cục diện như bây giờ.
Nhưng lúc ngày Tống lễ khanh vẫn nghĩ không thông, yêu lẽ nào không phải duy nhất sao? Nếu có cái khác thay thế,vậy vẫn gọi là yêu sao?
Tống Lễ Khanh thật lâu không thể cởi bỏ cái cảm giác nghi hoặc này.
“ Lễ Khanh”
Bùi Tinh Húc lớn tiếng gọi y.
Tống Lễ Khanh phảng phất giống như thanh tỉnh,nghiêng đầu phát ra âm thanh, “ ân”
“ Mắt của ngươi.......”
Bùi Tinh Húc phát hiện khác thường, từ lúc Tông lễ khanh bắt đầu tỉnh, y không có nhìn vào bất cứ thứ gì, đồng tử toán loạn.
Tống Lễ Khanh mới vừa rồi thất thần, Bùi Tinh Húc ở trước mặt y quơ quơ tay rất lâu, Tống Lễ Khanh cũng không có phản ửng gì.
“Đôi mắt a........” Tống Lễ Khanh cười nhạo nói, “ có thể do ta từ nhỏ thích khóc, khóc nhiều liền lưu lại một chứng bệnh, vừa rơi nước liền tái phát, lúc sáng lúc tối, nhìn không thấy đồ vật.”
Khó trách y thời điểm tỉnh dậy liền hoảng loạn như vây.
Y ở trong bóng tối, phát hiện chính mình bị mù, cho nên mới sợ hãi ôm chầm lấy mình khóc.
Hiện tại trấn định, tránh cho người khác lo lắng.
Bùi Tinh Húc đột nhiên đau lòng,hắn nghĩ muốn đem Tống Lễ Khanh rời đi, rời khỏi cái nơi quỷ quái này, rời xa Quân Kỳ Ngọc.
Đem y giấu đi,yêu quý y.
Bùi Tinh Húc biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp,cho nên kiềm chế xúc động đang dâng lên.
“ đây không phải chuyện nhỏ, Lễ Khanh.”
“Yên tâm, nghỉ ngơi một lát liền tốt .”
Kỳ thật đây là lần đầu tiên Tống Lễ khanh mù hoàn toàn.
Trước kia chỉ là lúc sáng lúc tối, mơ hồ không rõ mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ một khắc liền khôi phục, nhưng lần này y tinh lại lâu như vậy,vẫn là nhìn không thấy một chút ánh sáng nào.
Y nội tâm thấp thỏm bất an, cũng may lúc cùng Bùi Tinh Húc nói chuyện, y có thể chậm rãi nhìn thấy ánh sáng xám xịt,sau đó là một ít đồ vật, cuối cùng nhì thấy bóng người mông lưng của Bùi Tinh Húc.
“ Ngươi xem, ta đã khôi phục , ngươi ngồi ở chỗ này, đầu ở chỗ này, cánh tay ở chỗ này......”
Tống Lễ Khanh chỉ vào, chứng minh y đã nhìn lại được.
“ Ngươi xác định không có việc gì?” Bùi Tinh Húc nửa tin nửa ngờ.
“ân.”
Tống Lễ Khanh tốn rất nhiều lời mới có thể khiến Bùi Tinh Húc rời đi, cuối cùng nói sẽ lại chọc Quân Kỳ Ngọc sinh ra nghi ngờ, Bùi Tinh Húc mới không nguyện ý rời khỏi phủ kỳ lân.
Tống Lễ Khanh nhẹ nhàng dựa đầu vào thành giường,y có thể cảm nhận được chính mình thân thể càng ngày càng kém, đặc biệt là sau lần hôn mê này,bệnh kiệt máu lan thực nhanh, y cả người mềm như bông, không có sức lực giơ tay.
“ Thời gian thật trân quý........”
Y cảm khái như vậy, là bời Tống Lễ Khanh không biết trước khi ngày ấy tới,y có thể hay không khiến Quân Kỳ Ngọc không hề căm hận chán ghét chính mình.
Cuối cùng cũng không biết có thể báo đáp Bùi Tinh Huc tốt hay không.
Nếu không y chết đối với Quân kỳ ngọc không cam lòng, lại đối với Bùi Tinh Húc trong lòng áy náy
Tiểu địch chuẩn bị cho y một chút đồ ăn lỏng, có một cổ vị dược, Tống Lễ Khanh miễn cưỡng nuốt hai miếng liền cảm thấy buồn nôn.
“ Đem đi đi, ta ăn không vô.” Tống Lễ Khanh không muốn mở miệng.
Tiểu địch nhìn y lo lắng nói: “ đây là Tề thái y phối thuốc cho người, nói người khi tỉnh dậy, dùng để bổ huyết cùng nguyên khí.”
“ nga,ta đây uống hết nó.”
Tống Lễ Khanh tự mình cầm chén, tay không tự giác phát run, y chịu đựng ghê tởm, mở to miệng một ngụm nuốt xuống.
Tiểu địch nhẹ cười, Tống Lễ Khanh nhìn về phía nàng, không rõ nguyên do.
“Công tử, nói câu mạo phạm, người liền ngoan ngoãn a, nhân gia muốn người làm gì người liền làm cái đó.”
“ ngô............”
Tống Lễ Khanh mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm, che miệng nôn khan vài cái
“Đây là tâm huyết của người khác, ta không nên lãng phí....”Tống Lễ Khanh dừng lại một chút nói, “Ta sợ cô phụ người khác.”
Tiểu địch cái hiểu cái không.
“ Nhưng mà người trong lòng toàn là người khác, làm sao có thể giữ chính mình toàn lực được?”
Nói được một nửa, Quân Kỳ Ngọc xông vào, tiểu địch lập tức nghiêm túc lại, thức thời lui ra ngoài.
Quân Kỳ Ngọc đi đến trước giường Tống Lễ khanh, cười cười.
“ ngươi tỉnh.” Quân Kỳ Ngọc thuận miệng hỏi, “ ta liền biết ngươi không có việc gì, một người đang tốt đẹplàm sao có thể dễ dàng bệnh chết được?”
Ngữ khí bình thường, giống như Tống Lễ Khanh chỉ là ngủ một giấc, không ngoài ý muốn ngay hôm nay sẽ tỉnh lại.
Mắt Tống Lễ Khanh hiện tại có thể nhìn rõ ráng vẻ của Quân Kỳ Ngọc.
“ ân.”
Tống Lễ Khanh nhẹ nhàng đáp một chữ, liền không hé răng.
Quân Kỳ Ngọc phát hiện không đúng.
“ ngươi......”
Quân Kỳ Ngọc nói không tốt, chính là cảm thấy Tống Lễ Khanh có điều biến hóa.
“ Làm sao vậy.”
Tống Lễ Khanh thanh âm còn rất yếu, mang theo một chút nghẹn ngào.
“ Không có gì.” Quân Kỳ Ngọc sờ đầu một chút nói, “ chính là cảm thấy ngươi thực bình tĩnh.”
Tống Lễ Khanh hỏi: “ vì cái gì nói như vậy?”
“ chính là.......ngươi thấy ta, vừa không cười, cũng không khóc, ngươi chẳng lẽ không có cái gì muốn cùng ta nói sao.’
Y mở miệng, muốn nói với Quân Kỳ Ngọc, y ở trong hôn mê ở điện Diêm Vương bị tiểu quỷ kéo xuống địa ngục , là âm thanh của Quân Kỳ Ngọc, chỉ dẫn y chạy về hướng ánh sáng.
Lại phát hiện một khắc thức tỉnh kia muốn ôm Quân Kỳ Ngọc khóc, cảm giấc mất và tìm lại lại được không còn nữa.
Y hoang mang mắt mù, cũng đã được Bùi Tinh Húc hóa giải.
Y có những thống khổ cùng thương tâm Quân Kỳ Ngọc cũng không nhìn đến.
Có một số việc bỏ lỡ, liền không cần thiết phải kể nữa.
Dù sao Quân kỳ ngọc cũng không muốn nghe.
“ Có thể là ta bệnh nặng mới khỏi, không có sức lực đi.....”
Quân Kỳ Ngọc nói ra y khác thường: “ ngươi thậm chí còn không có khóc, ngươi không phải rất thích khóc sao.”
Tống Lễ Khanh gật đầu, y sờ mặt mình, nước mắt sớm đã khô, mà niềm vui khi gặp lại Quân Kỳ Ngọc sau khi từ cõi chết trở về cũng bị thay thế bằng nỗi sợ hãi cùng bối rối của hắn.
“Ta khóc qua rồi.” Tống Lễ Khanh đáp lại, “lúc ngươi không ở đây.”
Thời điểmTống Lễ Khanh cần Quân Kỳ Ngọc nhất, hắn đều không ở bên.
Quân Kỳ Ngọc cau mày.
“ ngươi là đang trách ta không có ngày đêm ở bên cạnh ngươi chiếu cố sao? Để ngươi khắc đầu tiên tỉnh lại, thì liền ôm ngươi an ủi ngươi ?tống lễ khanh,ngươi yêu cầu quá nhiều rồi!”
“ Ta làm sao dám trách ngươi? Kỳ Ngọc.”tống lễ khanh không biết hắn vì cái gì tức giận, nói “ ngươi không phải chán ghét ta khóc sao?ta không khóc, liền sẽ không phiền ngươi.”
Quân Kỳ Ngọc đem theo tức giận nói: “ ta càng ghét người khác đối với ta thái độ lạnh nhạt.”
“ ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự không có sức lực khóc nháo.”
Tống Lễ Khanh kéo tay Quân Kỳ Ngọc, y vẫn yêu người nam nhân này, ngay cả khi bị hắn vu oan y hết lần này đến lần khác.
Quân Kỳ Ngọc đối với đáp án này coi như hài lòng,hắn đánh giá Tống Lễ Khanh một chút.
“ Bùi Tinh Húc vừa mới rời đi?”
“ân.’
Chắn trách ngươi đối với ta không khóc không nháo. Quân Kỳ Ngọc âm dương quái khí nói chuyện, “ nhiệt tình ngày thường của ngươi, là cho hắn rồi.?”
Tống Lễ Khanh trái tim run lên một chút, đôi tay vô lực rũ xuống,tùy ý để tay của Quân Kỳ Ngọc rời khỏi tay mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]