Tống Lễ Khanh ôm chầm lấy Bùi Tinh Húc khóc không ngừng, khiến Bùi Tinh Húc trở tay không kịp, hai tay không biết nên ôm lấy y tốt hay đẩy y ra tốt.
Hắn đứng giữa trừng mực cùng kích động, hắn chọn cái sau.
Cho nên Bùi Tinh Húc ôm lấy Tống Lễ Khanh, để y dựa đầu vào vai mình, hảo hảo khóc một một trận.
Bởi vì giờ khắc này đối với Bùi Tinh Húc mà nói, là khen thưởng.
Vì vậy hắn không nhịn được vui mừng, kinh hỉ này đến quá đột ngột.
“ ô ô ô.........”
Tống Lễ Khanh nức nở không ngừng, nói không lên lời, hồi lâu mới chậm rãi ngừng khóc, biến thành nức nở đứt quãng.
“ Ta ngủ rất lâu.” Tống Lễ Khanh thật lâu sau mới mở miệng, yếu ớt nói, “ nằm mơ rất nhiều, còn mơ Diêm La điện,bọn họ bắt ta xuống mười tám tầng địa ngục, nói ta phạm tội tham, sân, si, phải chịu một trăm hình phạt mới có thể luân hồi chuyển kiếp, ta sỡ hãi, nghe thấy người đang gọi ta, ta liền thuận theo tiếng gọi của ngươi liều mạng chạy trốn, chạy vào một đạo ánh sáng.........
Bùi Tinh Húc khóe miệng giơ lên,nằm mờ cũng không nghĩ tới, Tống Lễ Khanh có thể tâm bình khí hòa mà ôm lấy hắn,kể cho hắn nghe về giấc mộng của y.
Gần như vậy, Bùi Tinh Húc cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“ Ngươi ở trong ánh sáng gọi tên ta, cho nên mới cứu được ta..”Tống Lễ Khanh ôm chặt một chút nói, “Ta còn tưởng sẽ không được gặp lại ngươi nữa......Kỳ Ngọc.”
Nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3464395/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.