Chương trước
Chương sau
Bùi Tinh Húc nhìn Quân kỳ Ngọc bị Hồ Nô Nhi dụ dỗ đi, hắn khép cửa sổ lại, không muốn nhìn nhiều.

“ một giấy trước còn giả bộ thâm tình, giây sau liền cùng sủng nô đi tìm hoan cầu lạc, đáng tiếc Lễ Khanh hôn mê không tỉnh, nếu không khi nhìn thấy dáng vẻ phụ tình của ngươi, cũng nên thanh tỉnh.”

Bùi Tinh Húc thở dài một hơi, hắn kiểm tra vết thương Tống Lễ Khanh.

Thái y đã thay Tống Lễ Khanh cầm máu, lại xử lý vết thương.

Nhưng càng nhìn càng thấy ghê người, càng xem càng tức giận.

Trên người Tống Lễ Khanh thế nhưng không tìm thấy chỗ nào lành lặn, y làn da vốn dĩ không tỳ vết, bị****đến khắp nơi xanh xanh tím tím, tuy rằng Quân Kỳ Ngọc đã nương tay, không có bị thương đến gân cốt, nhưng nỗi đau da thịt lẽ nào không đau sao?

Những vết thương này đều đại biểu cho nỗi tủi nhục mà Lễ Khanh phải chịu đựng.

Bùi Tinh Húc nhẹ nhàng chạm lên cái cổ tinh tế của Tống Lễ Khanh,nơi có nốt ruồi nhỏ, và một vài dấu bầm tím ngón tay.

“ Quân Kỳ Ngọc..........hắn như thế nào có thể hạ thủ như này? Hắn như thế nào lỡ?”

Một giọt nước mắt của Bùi Tinh Húc rơi xuống.

Nếu là hắn......hắn nhất định đem Tống Lễ Khanh sủng trong lòng bàn tay, che chở đến không hao tổn gì, nơi nào lỡ đυ.ng vào một sợ tóc của y chứ ?”

Hắn phập phồng ngực, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn đến nghiến răng, đau lòng siết nắm tay, lại hận chính mình không có năng lực cứu y.

“ Lễ Khanh....thực xin lỗi, ta..........là ta hại ngươi.”

Bùi Tinh Húc buồn nản không thôi, nếu không phải ngày đó hắn nhất thời xúc động, Quân Kỳ Ngọc sẽ không ta trấn Tống lễ khanh như vậy.

Kỳ thực hắn có thể có biện pháp gì? Hắn lại không phải đại phu, y thuật không thể so sánh với thái y trong cung .

Bùi Tinh Húc rút ra một bình sứ nhỏ, đổ ra ba viên thuốc màu đen.

Thuốc này không có tên, là y sư Lâu Lan dùng gốc huyết thung dung đó điều chế thành đan dược, tổng cộng có chín viên, Bùi Tinh Húc mỗi năm phải dùng một viên,dựa vào số đan dược này tục mệnh sáu năm, mới sống đến hôm nay.

Bùi Tinh Húc liếc mắt một cái về hướng tây vực xa xôi.

“ Phụ vương.......ngài chớ có trách ta.”

Hắn cạy miệng Tống Lễ Khanh ra, lấy một viên thuốc cho vào,viên thuốc này bấtt quá chỉ to bằng hạt đậu đỏ, cho nên Tống Lễ khanh không có phản ứng nôn ra.

Bùi Tinh Húc lộ một chút ý cười, đan dược tan trong miệng, chỉ cần Tống Lễ Khanh không phun ra, dược hóa thành nước sẽ chảy vào bụng.

Bùi Tinh Húc canh giữ ở mép giường, không biết qua mấy canh giờ.

Quân Kỳ Ngọc sau khi ở hành lạc trai dùng bũa tối, tắm rửa xong , hồ nô nhi thay hắn mát xoa một canh giờ, hắn bị hồ nô nhi dỗ đến thoải mái, trong tâm một chút hổ thẹn với Tống Lễ Khanh đó*** cũng biến mất.

Đến nửa đêm, Quân Kỳ Ngọc đột nhiên nhớ ra Bùi Tinh Húc vẫn chưa rời đi, rốt cuộc không yên tâm, mới trở về chính viện.

“ Ngươi làm sao vẫn chưa đi?”

Quân kỳ ngọc vừa bước vào phòng liền thúc dục.

“ không nhọc thái tử diện hạ đuổi người, ta đang muốn hồi trạm dịch.”

Bùi Tinh Húc đứng dậy trên mặt có chút mệt mỏi.

Quân kỳ ngọc nhìn thoáng qua Tống Lễ khanh, vẫn như cũ hôn mê không tỉnh,chỉ là gương mặt vôn dĩ trắng xanh, tốt xấu cũng ấm lên một chút.

“ Ngươi không phải có thuốc có thể chữa trị sao ? y vì sao vẫn chưa tỉnh lại?”

“cho dù có thuốc, ngươi cho là linh đan diệu dược hay là tiên thảo ? ăn vào là có thể tốt sao ?’

Bùi Tinh Húc trong lời có khí, bời vì Quân kỳ ngọc vừa vào, cũng không quan tâm Tống Lễ Khanh như thế nào, ngay cả dò hỏi cũng không phải quan tâm, mà giống như đang chê Tống Lễ Khanh bệnh không dậy nổi rất phiền phức.

Quân Kỳ Ngọc bị chặn lời, mặt trầm xuống.

“ Ta ngày mai lại đến thăm hắn.”

Bùi Tinh Húc cùng Quân Kỳ Ngọc nói chuyện không hợp ý, phẩy tay áo mà đi, đi đến trước của lại dừng lại, đem Tống Lễ Khanh giao cho Quân kỳ ngọc, hắn vẫn nơm lơp lo sợ.

Bùi Tinh Húc quay đầu nói: “ y hiện tại sống chết không biết, ngươi nếu còn chút lương tâm,phải hảo hảo chiếu cố y.”

Quân Kỳ Ngọc bất mãn trả lời: “ y là thái tử phi của ta, ngươi là một người ngoài có tư cách gì dặn dò ta ?”

Hắn có cái gì lập trường đâu?

Bùi Tinh Húc tâm tình ảm đạm rời đi, hắn đích thực không có thân phận này.

Huống hồ càng nói nhiều, khiến Quân Kỳ Ngọc cảm thấy phản cảm, hắn khống nghĩ tới Quân kỳ Ngoc cái kẻ điên này sẽ lại đối với Tống Lễ Khanh làm ra chuyện gì.

Quân Kỳ Ngọc ngồi ở trong phòng một lát, buồn chán đến chết.

“ Tiểu địch.” Quân Kỳ Ngọc phân phó nói, “ ngươi phái thêm vài người, các ngươi thay phiên chăm sóc thái tử phi, thái y giao cho các ngươi thế nào các người liền làm như thế.”

“ vâng.” Tiểu địch ủy thân nói, “ nô tỳ nhất định hầu hạ chu đáo.”

“ ân.”

Quân Kỳ Ngọc gật gật đầu,liền đứng dậy.

“ điện hạ.....” tiểu địch gọi hắn lại, thấp giọng hỏi, “ ngài đi liền sao?”

Quân Kỳ Ngọc cảm thấy phiền phức khi bị người khác dò hỏi, khống chế hành tung.

“ Như thế nào? Ngay cả ngươi cũng có tư cách quản ta sao?”

Tiểu địch thấu đầu nói : “Không phải...nô tỳ chỉ là nghĩ thái tử phi vẫn chưa tỉnh lại, nếu ngài cùng người nói vài câu, người liền tỉnh lại, người vẫn luôn mong chờ ngài có thể dành nhiều thời gian cho người....”

“ hừ.” Quân Kỳ Ngọc càng thêm không vui, “ ta lại không phải quan thế âm trăm cầu trăm ứng, ta ở chỗ này nhìn y, y liền có thể nhanh tỉnh chút sao ?

Hắn ở chỗ hồ nô nhi,nhận được đều là nịnh hót cùng sùng bái, mà ở chỗ Tống Lễ Khanh, hắn chỉ cảm thấy uất ức nặng nề.

Quân Kỳ Ngọc không muốn ngốc ở chỗ này, lập tức trở về hành lạc trai.

...............

Bùi Tinh Húc không có nuốt lời,hắn sáng sớm liền tới phủ Kỳ Lân, Tống Lễ Khanh bị mười mấy thái y vây quanh, Bùi Tinh Húc không chen vào được, chỉ có thể đi sắc một chút thuốc, thái y nghi luận hắn ở một bên lắng nghe,mấy lần hướng Tề Mạc thỉnh giáo.

Tề Mạc kỳ quái hỏi: “ Lâu Lan vương tử đối với y thuật rất có hứng thú sao?”

“ cũng không phải.” Bùi Tinh Húc ngượng ngùng nói, “ học nhiều chút, có còn hơn không,có lẽ Lễ Khanh.......y sẽ có thêm một phần hy vọng.”

“ Ngươi........” tề mạc biết hắn ái mộ Tống Lễ Khanh, “ Ta bất quá tặng hắn một hộp hoa quế tô, nghe nha hoàn nói liền chọc giận thái tử. Ngươi khuynh mộ, đối với y không phải chuyện tốt.’

“Ta biết......chỉ cần y tỉnh lại, ta liền không tới cửa, cách xa y.”

Điểm này Bùi Tinh Húc rất rõ ràng, hành vi của hắn vượt quá sự buộc tội của lí trí.

Nhưng người rơi vào tình yêu, ai lại không phải một bên thanh tỉnh một bên hồ đồ.

Liên tiếp ba ngày, Bùi Tinh Húc đều bồi đến nửa đêm mới trở về trạm dịch.

Chờ thời điểm bốn phía không người Bùi Tinh Húc mới đem đan dược đút cho Tống Lễ Khanh.

“ Đây đã là viên cuối cùng rồi, Lễ Khanh.....ngươi không tỉnh lại, ta thật sự...........không có cách nào..............”

Ngón tay Bùi Tinh Húc phát run, hắn thực khủng hoảng,không phải vì tiêu hao hết đan dược, mà là trong lòng hắn biết, trên đời lại khó tìm được gốc cây huyết thung dung, nếu tống lễ khanh không thể tỉnh lại, lại không có thuốc chữa.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Bùi Tinh Húc nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Tống Lễ Khanh, càng ngày càng tuyệt vọng............

Hắn quỳ trên mặt đất, hướng thần linh Lâu Lan bọn họ thờ phụng cầu nguyện.

Bùi Tinh Húc kỳ thật cũng không bái thần, hắn chỉ la không còn đường để đi.

“ Lễ Khanh........ngươi nhất định phải bình yên vô sự.”

“ khụ khụ-----------

Hai tiếng ho khan yếu đuối, vào giờ khắc này như thiên ngoại huyền âm, bùi tinh húc bỗng nhiên mở mắt, phủ phục ở mép giường.

Bùi Tinh Húc giương đôi tay lên, ngây ngẩn cả người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.