Cửa cung sắp đóng, Tống lễ khanh thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, quay người chuẩn bị rời đi, đúng lúc đυ.ng phải người khác, người kia kêu lên một tiếng, một miếng hốt* rơi trên mặt đất.
(Hốt*: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu,dùng để ghi việc thời xưa.)
Ở giữa va chạm, Tống lễ khanh bị răng hốt cào một đường trên mu bàn tay.
“Xin lỗi”
Tống lễ khanh cúi thấp đầu xin lỗi,sau đó nhặt miếng răng hốt lên, dùng hai tay đưa lên trả cho người ta.
“Cái thứ cẩu vật không có mắt! Cũng may không phải ở trước điện, nếu không trị ngươi tội đại bất kính.”
Người đó tức giận mắng một câu,từ trên đất bò dậy,nhặt lại mũ ô sa đội lên.
Tống lễ khanh tập trung nhìn, mới nhận ra hắn là cùng một bảng giáp hai vị tiến sĩ với Y, Bảng Nhãn Trạng Nguyên lớn hơn Tống Lễ Khanh mười mấy tuổi, hai người quan hệ trước nay luôn hòa hợp.
“A..Ta nói là người nào không có mắt, thì ra là thám hoa lang.”
Trạng Nguyên lang nhìn Tống Lễ khanh một cái, tức giận cũng giảm xuống, chỉ lộ ra một nụ cười,chỉ là trong đầu không ít ý cười mỉa mai.
“Huynh trưởng”.Bảng Nhãn đính chính hắn, “người ta bây giờ đã là Hoàng thái tử phi rồi, sớm đã bay lên cành cao trở thành phượng hoàng rồi, cùng chúng ta khác biệt một trời một vực a!”
“À phải phải.”. Trạng Nguyên cố làm ra vẻ chắp tay nói “vấn an Hoàng thái tử phi.”
“Hai vị đại nhân tốt.”
Tống lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3464381/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.