“Điện hạ”
Tiểu địch chuẩn bị cúi đầu hành lễ, Quân kỳ ngọc liền vẫy tay một cái.
“Ra ngoài”
Tiểu địch do dự một lúc, không dám chống lại mệnh lệnh của chủ tử,nhưng lúc đóng cửa, không yên tâm nhìn Tống Lễ Khanh một cái.
Trong phòng chỉ còn lại Tống Lễ Khanh và Quân Kỳ Ngọc đưa mắt nhìn nhau.
Tống lễ khanh không biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ nhìn thấy đôi con ngươi sâu thẳm của hắn, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn Y chằm chằm, tựa như đang quan sát xử trí Y như thế nào.
Tống lễ khanh một trận thương tâm, bọn họ vốn có thể hồn nhiên kể cho nhau nghe những chuyện lúc nhỏ,nhưng bởi vì thành kiến sau này, chỉ có thể đối mặt nhìn nhau,Tống lễ khanh thế mà không tìm ra được điều gì để nói.
“Kỳ ngọc” Tống lễ khanh ý đồ muốn tìm chút chuyện nói, “ngươi ở Tây Vực.......”
“Ta thật không muốn quen biết ngươi.”
Quân kỳ ngọc đột nhiên mở miệng, ánh mắt lãnh lẽo.
Tống lễ khanh sững sờ, bởi vì câu nói này vậy mà thật sự từ miệng Quân kỳ ngọc nói ra.
Cái..............cái gì?
“Ta nói , nếu như không phải lúc nhỏ quen biết ngươi,thì sẽ không có những chuyện của sau này ! Càng sẽ không giống như hiện tại mỗi ngày đều phải đối diện với ngươi ! nếu có thể xoay chuyển thời gian, ta lúc đó nhất định sẽ không đi thư viện, cùng ngươi gặp mặt!”
Quân kỳ ngọc nói xong, đem Tống lễ khanh bức tới trước bàn.
Eo của Tống lễ khanh chống ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3464380/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.