Tống lễ khanh lẳng lặng ngồi dụa vào lan can bên cạnh nhìn chăm chú lên mu bàn tay mình.
Trong lòng Y lo lắng bất an, bởi vì Y từ ngoài hoàng cung trở về phủ Kỳ Lân chỉ mất có một khắc, vết trầy xước nhỏ vẫn không ngừng chảy máu.
Nhìn vết thương đang chậm rãi chảy máu, Tống Lễ Khanh nhớ lại lúc cùng Quân Kỳ Ngọc ***sau, củng chẩy nhiều máu như vậy, Y lúc đó không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nơi đó của Quân Kỳ Ngọc quá to...
Thân thể tuy không quá cường tráng, nhưng cũng coi như khỏe mạnh, lúc nào đυ.ng một cái liền rách da chảy máu, còn chảy máu không ngừng?
Lẽ nào thật sự là giống như lời vương tử Lâu Lan nói, là bệnh
Tống Lễ Khanh nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Quân Kỳ Ngọc vẫn chưa có hạ triều, liền khởi hành đến thái y viện.
Sau khi vào hoàng cung, Y đến chỗ nào cũng không bị ngăn cản, nhiều nhất là thị vệ không biết Y liền hỏi một câu rồi cho qua, đây đại khái là lợi ích duy nhất thân phận Hoàng thái tuwrphi mang lại cho Y.
Tống Lễ Khanh đối với thái y viện không quá quen thuộc,thăm dò hồi lâu, mới tìm được người mình quên biết ở chiếc bà dưới cửa sổ.
Tề thái y .....Tề thái y!
Tống Lễ Khanh không muốn gây ồn ào quấy rày những thái y khác đang điều phối thuốc, thấp giọng gọi hai tiếng.
Tề Mạc ngỡ ngàng ngẩng đầu,chợt thấy Tống Lễ Khanh đứng ở bên ngoài cửa sổ, ánh mắt liền trở lên phát sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3464382/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.