Tại sao?
Tống Lễ Khanh bị hỏi nghẹn họng.
“Đây là đồ của ta, chỉ là ta không cẩn thận làm rơi. Nếu ngươi nhặt được thì xin trả lại cho ta.”
Hồ Nô Nhi giống như lừa bịp nhìn y, sau đó khẽ lắc đầu.
“Nghe nói, đây là tín vật đính ước giữa ngươi và thái tử?”
Tống Lễ Khanh gật đầu: “Ừm.”
Tín vật đính ước do một bên tự đơn phương.
Tống Lễ Khanh đau xót trong lòng, cảm thấy cũng không tính là tín vật, nhiều nhất chỉ là một niệm tưởng của bản thân, một chấp niệm.
Hồ Nô Nhi mỉm cười, mi mắt cong cong đầy quyến rũ.
Sau đó hắn lấy từ trong tay áo ra một thứ, cầm trong tay lắc lắc, đó chính là ngọc bội mà Tống Lễ Khanh đã làm mất.
“Ngươi nói là thứ đồ chơi này sao?”
Hồ Nô Nhi lắc lắc thêm vài lần, giả bộ trả lại cho y.
Tống Lễ Khanh nóng vội vươn tay đón lấy.
Hồ Nô Nhi giống như trêu cún vậy, rụt tay trở về, làm Tống Lễ Khanh với hụt hai lần, ngay sau đó hắn che miệng cười ha ha.
“Ha ha ha” Tiếng cười của Hồ Nô Nhi vang lên đầy chói tai.
Tống Lễ Khanh sốt ruột, vội vàng nói: “Ngươi… Nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi ngọc bội, ngươi chỉ cần trả tua rua treo trên đó cho ta là được.”
“Ừm… Để ta suy nghĩ một chút.” Hồ Nô Nhi nghịch ngọc bội trong tay nói: “Đây là ngọc hòa điền loại tốt nhất, ở Trung Nguyên các ngươi có giá trị không nhỏ nhỉ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3464376/chuong-8.html