Chương trước
Chương sau
Ba ngày này đối với Mạc Kỉ Hàn chỉ cảm thấy sống một ngày bằng cả một năm, mỗi ngày sáng sớm giữa trưa tối khi nghe tiếng bước chân của Nhậm Cực đều là kinh hãi, chỉ hận bản thân mình không thể bất tỉnh, ngày ngày đều phải thanh tỉnh chịu dày vò.

Dày vò y không gì khác, chính là thái độ Nhậm Cực hoàn toàn hoàn toàn thay đổi, đối với những chuyện liên quan đến y đều tận lực mà làm, không khí giữa hai người cũng bởi vì sự thay đổi của hắn mà thay đổi, trở nên… Trở nên … y cũng không biết nên hình dung như thế nào.

Lúc đầu còn tưởng rằng Nhậm Cực bất quá là muốn thay đổi phương pháp tra tấn, nhưng càng ngày càng cảm giác không giống, nhất là nhìn ánh mắt của hắn, nơi đó chất chứa một thứ gì đó, so với lúc đầu thì càng nhiều hơn, thậm chí khiến y không dám đối diện.

Tuy rằng y vẫn chưa hiểu rõ, nhưng trực giác ở y nhắc nhở, đó là thứ mà y không nên lại càng không thể đụng vào, cách càng xa càng tốt, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục!

vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.

Nhưng mà khi người thì bị quản chế ở đây, Nhậm Cực một ngày đến ba, thì làm sao có thể tránh được đây? May mắn ngoài việc một ngày gặp ba lấn, thời gian khác vẫn do Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh chiếu cố, bằng không tương đối có thể nói là cùng Nhậm Cực ngày đêm ở chung.

Theo Mạc Ngôn nói, Mạc Kỉ Hàn biết được trị thương cần phải mất gần một tháng, Nhậm Cực cũng không có lừa y, quả nhiên mỗi ngày sáng sớm trưa tối có người xoa bóp kinh mạch toàn thân, giúp khôi phục rất nhiều.

Hôm nay, Mạc Ngôn thừa dịp Liễu Oanh không có ở đây, cực kỳ hứng thú nói với y: “Đại ca, sáng nay muội đi ra núi hái nấm, không cẩn thận đi xa chút, tìm được một con đường khác, thật sự bí mật, nên cũng chưa có người nào biết.“

“Ở đó cứ tưởng là chỉ có ngõ cụt, bất quá muội thấy, giữa tảng đá lớn kỳ thật là có thể đi được, bất quá là bị cỏ hoang che khuất nên bọn họ không phát hiện ra thôi.“

“Có lẽ nơi đó địa thế thật sự hiểm trở, lại là ngõ cụt, không có khả năng từ đó xuống núi, cho nên cũng không có người canh chừng, đến lúc đó chỉ cần không kinh động những người xung quanh, từ đó có thể trốn thoát được.“

Mạc Kỉ Hàn thấy nàng tinh thần hưng phấn, tay kéo lấy nàng phủi cây cỏ bùn đất trên mặt: “Huynh thấy, con đường đó cũng không có chạy mất, sao không đi đắp thuốc lên vế thương trước.“

Mạc Ngôn “Hắc hắc” cười: “Không sao đâu, cũng không cảm thấy đau, nếu không ngã một cái, muội làm sao thấy được con đường đó chứ, hôm nay vừa lúc ngã xuống, lúc ấy còn tưởng rằng sẽ đụng đầu vào tảng đá phía trước, không ngờ lại ngã vào tảng đá bên trong.“

Đang định nói tiếp, Mạc Kỉ Hàn ra động tác chớ có lên tiếng, Mạc Ngôn nhanh chóng câm mồm, chỉ chốc lát cửa liền truyền đến tiếng bước chân, Liễu Oanh đẩy cửa tiến vào, đem ngọ thiện để trước mặt Mạc Kỉ Hàn, nói: “Mạc tướng quân, ngài dùng cơm trưa đi, ta mang Mạc Ngôn ra ngoài một lát, bộ dạng nàng ấy bây giờ, thật sự không thể hầu hạ tốt được.“

Mạc Kỉ Hàn tất nhiên để các nàng rời đi, Liễu Oanh lôi kéo Mạc Ngôn, chờ đến khi về lại phòng nhỏ của các nàng, liền vội vội vắn khăn sạch cẩn thận lau bùn đất trên miệng vết thương của nàng, trách mắng: “Nếu té bị thương, tại sao không đến tìm Đỗ thái y lấy thuốc đắp? Về sau để lại sẹo thì làm sao bây giờ, hơn nữa, người đầy bùn đất như vậy còn chạy đến chỗ Mạc tướng quân, thành cái dáng gì nữa đây a.“

Mạc Ngôn mếu máo: “Tỷ phải nấu cơm, không ai chăm sóc Mạc tướng quân muội không ngừng lo lắng, nơi này lại không giống như trong cung, cái gì cũng phải cẩn thận gấp đôi mới được, Liễu tỷ tỷ, muội nói phải không?”

Liễu Oanh đang đắp thuốc cho nàng, nghe vậy không khỏi bật cười: “Đúng đúng, Tiểu Mạc muội quả thật bắt đầu lo lắng quá mức rồi a, vậy muội cũng phải đối với cơ thể mình cũng phải cẩn thận gấp đôi, đã lớn rồi mà còn đi không nhìn đường thế sao?”

Nói xong quả nhiên thấy Mạc Ngôn sẽ tức giận, nhanh chóng nói thêm một câu: “Đắp thuốc xong rồi, muội nghỉ ngơi nghỉ ngơi đi, tỷ đi xem Mạc tướng quân dùng ngọ thiện xong chưa.”

Mạc Ngôn khi Liễu Oanh đi rồi thì ngồi một lát cũng tính bước ra cửa, nàng từ nhỏ không biết đã chịu qua biết bao thương tích, một tiểu thương như vậy cũng không để vào mắt, thay quần áo mới vừa đẩy cửa bước ra, chợt nghe thấy một giọng cà lơ phất phơ thổi qua bên tai ngay cửa ra vào: “Yêu, té thực thảm a, tại sao chỗ nào không té lại cứ nhè ngay khuôn mặt mà té, vốn đã không đẹp, nếu để lại sẹo, về sau ai muốn lấy chứ?“

(^.^!!)

Mạc Ngôn tức cực điểm: “Kiêu Phó thống lĩnh thực nhàn nhã, nhàn đến mức còn quản đến một tiểu cung nữ vô danh tiểu tốt như ta, thật sự là hưng trí.” Khuôn mặt kia thật sự là càng nhìn càng đáng ghét, nếu nàng trên tay hiện tại có bả đao, nhất định sẽ không chút do dự mà vẽ vời trên khuôn mặt kia vài đường!

Minh Kiêu không cục tức của nàng để vào mắt, buông tay nhún vai: “Còn hơn ở trong cung nữa, thật là nhàn đến không thể tưởng, nếu không ta đây cận vệ của Phó tổng quản sao có thể quản đến ngươi một tiểu cung nữ vô danh chứ.“

Mạc Ngôn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trên người tên này cắn cho thành hai cái động: “Vậy thật sự là cám ơn sự quan tâm của Kiêu Phó thống lĩnh, đáng tiếc tiểu cung nữ không có thời gian cùng Phó thống lĩnh tán gẫu, xin hỏi ta hiện tại có thể rời đi để làm công việc hay không?“

Minh Kiêu cười khiến cho người ta quả thật muốn đánh một cú: “Đương nhiên, tiểu cung nữ vĩnh viễn cũng thể nhàn hạ giống như Phó thống lĩnh, bất quá ngoại trừ làm việc còn phải nhớ đắp thuốc lên mặt, một nữ nhân gả hoài không đi thật khiến kẻ khác thông cảm.“

Mạc Ngôn tùy ý phúc thi lễ: “Đa tạ Phó thống lĩnh quan tâm, tiểu cung nữ sẽ ghi nhớ trong lòng!” Trong lòng đã muốn đưa hắn mắng không dưới mười lần, thầm nghĩ: một tháng về sau muốn xem ngươi thế nào!

Mới vừa đi không được vài bước, đã bị Nhậm Cực mới từ phòng bước ra gọi lại, hỏi: “Y thế nào?“

Mạc Ngôn ngẩng đầu vừa thấy đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nhanh chóng cúi đầu nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thân thể Mạc tướng quân khôi phục rất tốt, đã không giống lúc trước đau đớn, nhưng về phần nội lực, nô tỳ cũng không có cách nào khác biết được.“

Nhậm Cực “Ân” một tiếng không nói gì, Mạc Ngôn cẩn thận nói: “Hoàng Thượng, khí sắc ngài thoạt nhìn không được tốt lắm, có muốn nô tỳ mời Đỗ thái y đến không ạ?“

Nhậm Cực xua tay: “Không sao, ngươi lui ra đi.“

Mạc Ngôn theo lời lui xuống, vừa định đi vào phòng Mạc Kỉ Hàn, nào ngờ bên cạnh một trận gió thổi qua, bình tĩnh lại thì thấy Nhậm Cực sải bước nhanh đẩy cửa đi vào, một lát sau, Liễu Oanh vội vàng từ phòng chạy ra.

Mạc Ngôn còn đang ngẩn người, nhưng thật ra Liễu Oanh nhìn lên thấy nàng đã đem nàng lôi ra xa hơn mười bước: “Không cần đi vào, bây giờ chính là thời gian phải xoa bóp, chúng ta nên đi vào phòng bếp đi, lửa đun thuốc không thể để quá, còn phải chuẩn bị tốt một chút thức ăn. Tiểu Mạc, muội hôm nay xem lửa, cái khác để tỷ làm.“

Một bên đi theo Liễu Oanh vào phòng bếp, Mạc Ngôn liên tục lắc đầu nói: “Liễu tỷ tỷ, muội ất quá chỉ là ngã một cái sướt chút da cũng không phải thành tàn phế. Vả lại, ngoài thức ăn cho Hoàng Thượng cùng Mạc tướng quân, thức ăn của một đám người ở đây cũng phải chuẩn bị, Liễu tỷ tỷ tỷ một mình sao làm được.”

Đang muốn đi đến phòng bếp, đón đánh đầu tiên đánh đến chính là khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Minh Kiêu: “Ai nói không thể thành tàn phế, nữ nhân trên mặt có sẹo chính là còn nghiêm trọng hơn so với một người tàn phế, tiểu cung nữ ngươi thực sự không tính toán để vậy mà đi ra ngoài chứ?”

Mạc Ngôn thầm muốn đạp hai cú trên mặt hắn, tên hỗn đản này là nam nhân nhỏ mọn, chỉ cõng có một đoạn đường thôi sao? Huống chi ban đầu rõ ràng là hắn dùng ngôn ngữ công kích trướch, cũng không phải nàng tự nguyện muốn để hắn cõng, không cho cõng thì không vui, để cho cõng cũng không vui, vậy rốt cuộc muốn cái gì?

Tức nghẹn họng, giọng Mạc Ngôn buồn bực nói: “Ta lấy chồng hay muốn đi ra ngoài thì có liên quan gì đến ngươi Kiêu Phó thống lĩnh? Có lẽ ta nên nhắc nhở một câu, Kiêu Phó thống lĩnh, nếu ta tiểu cung nữ này không đi làm việc, e rằng ngươi cùng thuộc hạ của ngươi cũng chưa có cơm ăn!“

Minh Kiêu thấy Mạc Ngôn tức giận hai gò má đỏ ửng, cảm thấy thú vị, cười trả lời: “Thật không? Vậy thật sự là một chuyện rất không hay, thuộc hạ của ta nếu không có cơm ăn thì chẳng phải ta đây làm Phó thống lĩnh thất trách, để ta đi nhìn rõ ràng, cũng sẽ yên tâm hơn.“

Mạc Ngôn thầm nghĩ tranh cãi vô ích, kéo ống tay áo của Liễu Oanh một hơi đie đến phòng bếp: “Phó thống lĩnh nếu có hứng thú vào phòng bếp chịu đựng khói hun lửa đốt, tiểu cung nữ cũng không còn cách nào khác ngăn cản.”

Vào ban đêm, Minh Kiêu cùng thủ hạ của hắn ăn cơm thì tất nhiên không ngoại lệ chính là đồ ăn vừa chát vừa mặn, chịu khổ tới mấy ngày liền, Minh Kiêu vừa liều mạng lấy nước súc miệng vừa nhún nhún vai với ánh mắt phản đối của mọi người xung quanh: “Không có biện pháp a, những ngày trên núi rất nhàn, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm chứ.“

(Chuyện để làm của anh là ăn cơm xong rồi đi súc miệng cho đỡ phí thời gian…(.!!!))

Nhậm Cực nhiều ngày nội lực tiêu hao quá lớn, nhưng tâm tình lại tốt trước nay chưa từng có, Mạc Kỉ Hàn không phản kháng khiến hắn hết sức vừa lòng, tuy rằng vẫn không muốn nhìn thẳng mặt hắn, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt chuyển động mỗi khi khép hờ, lông mi trên mí mắt hơi hơi rung động, liền cảm thấy đã đủ lắm rồi.

Mạc Kỉ Hàn cắn môi, cố gắng quên đi cảm xúc khi hai tay Nhậm Cực xoa nhẹ trên người mình, dù cách một lớp trung y, y lại cảm giác bản thân giống như căn bản chưa mặc cái gì vậy, cặp mắt kia quả thực đang muốn mình xuyên thấu chính mình.

Một chút nội lực truyền vào kinh mạch, Nhậm Cực không dám sơ suất, đồng thời, hắn cũng cực kỳ hưởng thụ quá trình như vậy, tuy rằng không thể chân chính nói rằng da thịt thân cận, nhưng đồng thời khiến kẻ khác vô cùng chờ mong.

Tơ lụa của trung y dán chặt vào thân hình, cơ thể phập phồng duyên dáng hoàn mỹ hiện ra đường cong, truyền cho hắn nhiệt độ cơ thể quen thuộc, thậm chí ngay cả một nhấp nhô nhỏ nhất cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Mà da thịt bị quần áo bao lấy này, cũng chỉ có hắn mới biết được, tinh tế chắc chắn co dãn cùng ấm áp so với tơ lụa thượng đẳng nhất càng khiến người ta yêu thích không muốn buông tay, thầm muốn ôm trong tay ủ vào trong ngực, cứ như vậy mà giữ lấy cả đời!

Chỉ là ngẫm lại, Nhậm Cực liền cảm thấy được từng trận nóng lên trong lòng của chính mình, ngón tay bàn tay tiếp xúc càng thêm mẫn cảm, nhiệt độ cơ thể của người nọ, tựa hồ cũng có chút chút tăng lên…

Không khí bên trong là một loại trầm mặc ám muội, nguyên bản không khí đang lưu động giống như ngưng kết lại, Mạc Kỉ Hàn chỉ cảm thấy hô hấp của chính mình quanh quẩn rõ ràng bên tai, là như thế ồ ồ, không hiểu rõ khiến tâm của y sinh ra sợ hãi, tựa hồ không gian như ản như hiện này, có chút gì đó đã không còn giống như lúc ban đầu nữa.

Thật vất vả chịu đựng rốt cục xoa bóp cũng hoàn thành, còn kịp thở hổn hển, nhưng liền phát hiện cặp tay kia chuyển lên đùi, Mạc Kỉ Hàn vẻ sợ hãi cả kinh, theo phản xạ hất tay Nhậm Cựcra: “Làm gì vậy?“

Nhậm Cực giống như không dự đoán được tay của mình lại bị hất qua, ngây người một lát, rồi sau đó mới nâng tay của mình lên: “Mạc tướng quân, ngươi lại hất tay trẫm sao?“

Mạc Kỉ Hàn không nói gì, hai mắt trừng lên đầy cảnh giác với hắn, Nhậm Cực lại để tai lên đùi y: “Sao? Ngươi cho là trẫm sẽ làm sao? Bất quá vì hai ngày sau sẽ hạ châm đả thông kinh mạch chân của ngươi, muốn chuẩn bị trước mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.