Đau đớn cũng không có thể khiến thần trí thanh tỉnh hơn, đần độn mở mắt ra, nhìn thấy chính là hé ra một khuôn mặt có chút mơ hồ, tựa hồ đang cười cười với y, sau đó hỏi: “Tỉnh?“
Mạc Kỉ Hàn tim đập mạnh và loạn nhịp, lúc lâu sau mới nhận ra khuôn mặt hiện đang ở trước mắt mình dĩ nhiên là của Nhậm Cực, mà một tiếng “Tỉnh?” lại khiến y nghi hoặc thật lâu, rốt cục nhìn rõ không có ai đứng bên cạnh, trực giác cho rằng đó là do thần trí mình không rõ nên nghe nhầm, không cần để ý tới.
Thân thể ủ rũ vẫn như cũ không hề tiêu tán, mí mắt vẫn còn trầm trọng, sau khi trợn mắt một lúc liền nhịn không được chậm rãi khép lại, lại chìm vào cơn ngủ sâu.
Nhậm Cực khó khăn lắm mới ôn nhu, vốn tưởng rằng ít nhất có thể nhìn thấy một chút phản ứng, đang đợi đang chờ lúc sau phát hiện Mạc Kỉ Hàn thế nhưng một chút cũng không đáp lại mà chìm vào giấc ngủ, sắc mặt lập tức thay đổi, nhấc nắm tay định đánh về phía bức tường nhưng cách chút xíu lại chán nản buông xuống, oán hận nhìn chằm chằm Mạc Kỉ Hàn ngủ mặt vài lần, khoác áo đi ra ngoài phòng.
Đỗ thái y đang canh giữ bên gian ngoài đảo qua vài vòng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt kia vài lần, vẻ mặt tha thiết. Vừa thấy Nhậm Cực đi ra, gần như là xông đến, vội vàng thỉnh an sau đó liền vội hỏi nói: “Hoàng Thượng, xin hỏi Mạc tướng quân hiện tại tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1946002/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.