Đêm hôm đó khi Nhậm Cực đã đi khỏi, Mạc Kỉ Hàn một đêm không thể ngủ, không biết sao, trong đầu óc đều là biểu tình cùng ngữ khí vừa rồi của Nhậm Cực, thế nhưng chỉ cần nhớ đến hắn, trong lòng y nỗi sợ hãi không thể hiểu càng ngày càng thâm, hàn ý sợ hãi khiến y khẩn cấp muốn né tránh, càng xa càng tốt.
Loại cảm giác này thật đáng sợ, giống như côn trùng đục vào xương cốt dày đặc dọc theo kinh mạch lên tận tủy não, “Đằng” một tiếng Mạc Kỉ Hàn tự trên giường ngồi dậy, dồn dập hôn hấp từng ngụm từng ngụm,đưa tay lau đi mồ hôi lạnh ướt đẫm trên trán.
Vốn nghe lời Tiểu Mạc chờ thương tích khỏi mới rời đi, hiện giờ ý niệm đó trong đầu hoàn toàn bị đánh gãy, đột nhiên vén mành đi đến trước cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, lại giống như chiếu không xua hết bóng đêm đen như mực kia. Mạc Kỉ Hàn có linh cảm, nếu là y hiện tại không trốn đi. E rằng y sẽ phải ở trong bóng đen này cả đời.
(Hihihi… cái đó còn phải hỏi, anh ko đi mau một chút người kia sẽ không cho anh đi đâu…^^)
Hỗ trợ của Mạc Ngôn có lẽ cũng không đáng tin lắm, xem ra phải tự dựa vào sức của bản thân mà thôi, tối thiểu còn có thể rút lui được. Thế nhưng, tuy rằng hiện tại giám thị đã không còn nghiêm mật như trước kia, nhưng lộ tuyến chạy trốn lần trước đã không thể dùng được nữa, y làm thế nào mới có thể tìm thấy lộ tuyến mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1945979/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.