Đêm đó, Mạc Kỉ Hàn chờ cho hai tiểu cung nữ đều ngủ say, thay quần áo màu tối rồi xuyên qua cửa sổ, lần này ngựa quen đường cũ, cũng không cần mang theo đuốc liền dễ dàng tìm được chốt mở mật đạo kia, không cần được bao lâu liền đi đến con đường nhỏ kia. Thế nhưng y tự cho là không ai biết, lại không biết rằng có một tầm mắt vẫn luôn dán chặt vào sau lưng y không buông.
Đèn ***g trên đường hình như ảm đạm hơn so với hôm qua, có lẽ hôm nay do có gió lớn, đèn ***g bị thổi tắt ánh nến lắc lư trong ánh trăng sáng, vì là đêm đầu tháng tư nên càng lạnh lẽo.
Dựa theo bóng râm đi lên phía trước, Mạc Kỉ Hàn phát hiện con đường hẹp kia so với mình tưởng tưởng lớn hơn nhiều, trừ bỏ ngẫu nhiên né tránh vội vàng những cung nhân đi qua, con đường này đi đến một canh giờ vẫn chưa đến cuối đường.
Đang nghĩ ngợi, hì trước mắt xuất hiện hai nhánh rẽ, dõi mắt nhìn, tả hữu đều kéo dài ra tận bên ngoài, hai con đường giống nhau như đúc, căn bản không biết thông đến nơi nào.
Dừng lại, Mạc Kỉ Hàn nhíu mày, khi y đang không biết nên đi theo hướng nào, một giọng nói mà y nằm mơ cũng muốn không nghe và cũng là giọng nói y không muốn nghe nhất trẹn đời này vang nhẹ nhàng sau lưng y: “Bên trái là đi vào hậu cung, bên phải còn lại là thông ra ngoài cung, Mạc tướng quân tính đi bên nào?“
Mạc Kỉ Hàn không dám tin xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1945981/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.