Mạc Ngôn lăng lăng nhìn y: “Đại ca huynh bây giờ muốn ra cung sao?“
“Không sai, huynh không thể chờ thời gian dài như vậy cũng không muốn có bất cứ cái gì liên quan đến hắn, Tiểu Mạc, huynh còn một chuyện bản thân huynh phải tự làm, huynh muốn ra ngoài.“
Đối mặt với Mạc Kỉ Hàn đang biểu tình nghiêm túc, Mạc Ngôn cảm thấy không biết nên làm thế nào: “Thế nhưng, thương thế của huynh…“
“Thương thế của huynh huynh hiểu rõ, không thể chết người được, chuyện này muội cũng biết.“
Mạc Ngôn lại lo lắng, giữ chặt tay áo Mạc Kỉ Hàn tha thiết nói: “Muội đương nhiên biết, vết thương này tuy không chữa trị cũng sẽ không chết, nhưng sẽ tra tấn huynh cả đời, đại ca, bất quá chỉ còn mấy tháng mà thôi, vì sao không thể chờ?! Hơn nữa với tình huống hiện tại, cho dù muội dẫn huynh ra, huynh mang thân thương tích cũng không thể dùng nội lực thì sao có thể đi xa được?“
“Đại ca, huynh nghe muội nói một câu, trước tiên cứ an tâm ở đây dưỡng thương. Nếu không, thì huynh cho dù gặp được tẩu tử, thì có thể làm gì? Mang theo tỷ ấy huynh càng không thể chạy xa, còn làm tỷ ấy mệt vì suốt ngày phải lo lắng cho huynh, lúc này không phải… lúc này không phải…” Mạc Ngôn nhất thời tình thế cấp bách, đang vui mừng đột nhiên nhớ không nổi phải nói như thế nào, đầu óc càng lúc càng lộn xộn, cuối cùng đơn giản dậm chân khóc lóc om sòm nói: “Muội mặc kệ, huynh phải ở đây, thương không tốt muội tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1945977/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.