Chương trước
Chương sau
Mạc Kỉ Hàn lập tức cảm thấy khí lạnh bao quanh cơ thể từ đầu đến chân, thân hình vọt ra ngoài bị ép đổi chiều lướt ngang qua, xoay người ngay tại chỗ, suýt soát tránh được chiêu chưởng phong kia, cũng không thu chiêu, vẫn nhào người ra phía trước. Thế nhưng trên người cảm giác dinh dính càng nhiều hơn, ngay cả thân hình cũng không còn linh hoạt như trước.

Cản trở càng lúc càng nhiều, đám cận vệ không hề mong muốn đã bọc quanh sườn, khe hở để trốn thoát càng lúc càng nhỏ, Mạc Kỉ Hàn không thèm quay lưng, chỉ cố nhắm đột phá một hướng thoát đi.

Sát khí sau lưng đột nhiên lớn hơn, chưởng phong lại càng sắc bén, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn gấp bội, Mạc Kỉ Hàn vừa nhảy lên một bước, một chưởng kia cũng đã tới sát sau lưng.

Giờ phút này sau lưng Mạc Kỉ Hàn hoàn toàn bỏ ngỏ, cũng không tính toán sẽ phòng thủ, chỉ toàn tâm đem tất cả nội lực ngưng tụ lại bảo vệ tâm mạch, liều mạng chịu một chưởng của Nhậm Cực cũng cố gắng xông ra phía trước nơi đang bị vây kín.

Nội lực của y hồi phục không nhiều lắm, cũng tính toán mượn kình lực từ một chưởng của hắn để phá vòng vây, địa hình nơi đây y cũng đã sớm quen thuộc trong tâm, chỉ cần có thể phá vòng vây, y có thể tự tin sẽ không bị bắt trở về nữa.

Thế nhưng hoàn toàn không đoán được, y ngưng tụ tất cả nội lực dự tính chịu đựng một chưởng kia nhưng xui rủi sao lại chuyển thành một trảo, một trảo trực tiếp chế trụ cổ y, kiên quyết ngăn cản trước khi y kịp hưởng ra ngoài, một tay kia lập tức chụp vào “Kiên Tỉnh huyệt” trên vai y, cảm giác đau đớn tê dại nổi lên, lập tức Mạc Kỉ Hàn không thể động đậy, không ngừng phẫn hận bị Nhậm Cực nắm trong tay.

Nhậm Cực đem y bắt đặt trước mặt, nhón tay lấy trên người y vài sơi tơ trắng mịn so với sợi tóc còn nhỏ mảnh hơn rất nhiều, giơ lên trước mắt y, tàn nhẫn cười nói: “Mạc tướng quân, vận khí ngươi quá kém, không nghĩ tới vừa rồi ngay vùng lân cận của trẫm. Mà loại ‘Ngọc tri ti’ này, trẫm vốn để phòng bị với thích khách nên mới dùng đến, không thể tưởng tượng được còn có thể dùng để phòng bị tù binh chạy trốn.”

“Ngọc tri ti”: nghĩa là loài tơ nhện trong mảnh mai.

Mạc Kỉ Hàn nhìn mấy sợi tơ nhỏ phất phới trong tay của Nhậm Cực lại hơi run, y chưa từng nghe qua “Ngọc tri ti”, nhưng hồi tưởng lại trước đó không lâu quả thực có thích khách thăm dò doanh trại bị bại lộ hành tung, khi đó cứ nghĩ rằng là do xui rủi nên bị phát hiện, thì ra là do ‘Ngọc tri ti” này, cũng không thể tưởng tượng được bản thân mình mất một tháng trời tân tân khổ khổ mới tìm được cơ hội lại bị hủy bởi vì như sợi tơ mảnh này, trong lòng càng phẫn hận hơn lại càng không cam lòng.

Nhậm Cực chỉ cảm thấy cơn giận dữ trong ***g ngực, càng cháy càng mạnh mẽ càng ác liệt, khiến hắn hơi giật mình, đối với một tù bình, tại sai hắn lại tức giận nhiều như vậy.

Phát hỏa còn chưa kịp nói, hắn cư nhiên còn cho tất cả các cận vệ lui xuống hết, tự mình đem Mạc Kỉ Hàn nắm trở lại trướng trung tâm, sau đó “Phanh” một tiếng ném trên mặt đất, chưa hề nói một chữ, thế nhưng khí sắc ánh mắt âm trầm đến mức từ trước đến nay chưa hề có.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhìn thấy xiềng xích khóa nơi mắt cá chân Mạc Kỉ Hàn lỏng lẽo nằm một góc nên lên tiếng hỏi: “Ổ khóa của dây xích này được Song Hoàng làm, là ai giúp ngươi tháo ra?”

Mạc Kỉ Hàn nhìn thẳng vào hắn, khóe miệng nhắm chặt, hiển nhiên là không muốn trả lời câu hỏi của hắn.

Nhậm Cực đợi không thấy câu trả lời, ngược lại càng cười rộ lên, thần sắc âm trầm trên mặt đã không thấy nữa, ánh mắt lóe lên tia ngoan tuyệt: “Ngày thường trong Vương trướng không hề có người ngoài, nhiều lắm cũng chỉ có hai tiểu cung nữ mà thôi. Mạc tướng quân không nói cũng chẳng sao, hai tiểu cung nữ kia chắc chắn sẽ nói.”

Sắc mặt Mạc Kỉ Hàn lập tức thay đổi.

Nhậm Cực nhìn mặt y, cao giọng nói: “Đem hai tiểu cung nữ kia vào đây!”

Thân hình Mạc Kỉ Hàn chấn động: “Nhậm Cực!”

Nhậm Cực nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng, trên mặt lại cười nói: “Mạc tướng quân, chỉ có một mình ngươi dám hô thẳng tục danh của trẫm như vậy. Cũng được, trẫm cũng không phải người nhỏ mọn, không chấp nhất chuyện tiểu tiết. Mạc tướng quân có gì muốn nói?”

“Chuyện này không liên quan đến các nàng!”

“Mạc tướng quân, ai tin chứ.”

Mạc Kỉ Hàn cắn răng nói: “Nhậm Cực, ta nói chuyện này không liên quan đến các nàng!”

Ánh mắt Nhậm Cực híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Kỉ Hàn, sau một hồi mới nói: “Hảo, nếu Mạc tướng quân đã nói như vậy, ta sẽ tin tưởng. Bất quá Mạc tướng quân ngoài việc thành thục binh pháp, thế nhưng lại còn có bản lĩnh tự mình mở ra khóa Song Hoàng, thật sự là một nhân tài. Trẫm, đúng là cầu mới có, ngươi nếu đi rồi, trẫm sẽ rất tiếc.” Trong lời nói mang hàm ý châm chọc đặc biệt rõ ràng.

Mạc Kỉ Hàn còn chưa kịp đáp lời, ngoài trướng bỗng nhiên truyền đến tiếng người, Nhậm Cực nhíu mày rõ ràng không vui, tiếp theo một người đi đến trước trướng, bẩm: “Hoàng Thượng, thần Việt Trữ có tin cấp báo xin cầu kiến, xin thỉnh tội.”

Vừa nghe đó là Việt Trữ, sắc mặt Nhậm Cực dịu xuống, đi ra ngoài trướng nói với Việt Trữ: “Hãy bình thân, đứng lên nói đi.” Tiếp theo xoay đầu nói với đám cận vệ bên ngoài: “Bao vây trướng trung tâm lại, không cho bất kì ai đi vào, kể cả hai tiểu cung nữ kia cũng không ngoại lệ.”

Lập tức một trận thay đổi đội hình phía sau bao vây trướng trung tâm thành ba tầng trong ba tầng ngoài đến một cây kim cũng không thể lọt vào, bây giờ Nhậm Cực mới mang Việt Trữ đứng giữa lớp người ở trướng trung tâm, hỏi: “Điều tra ra sao?”

Việt Trữ lại quỳ xuống: “Đã điều tra ra chút manh mối, nhưng cũng rất ít, hơn phân nửa đều do phỏng đoán, thật sự là do thần hành sự bất lực. Thần xin thỉnh tội.”

“Sao lại thế?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, bên cạnh đại thần quan trọng của Phù Ly còn có Tuyển Văn đế đều có người của chúng ta phái đi giám thị, công văn sổ sách hàng ngày, nghị sự lâm triều đều không thể trốn khỏi tay mắt của chúng ta, thế nhưnh chúng ta đã xem nhẹ một người.”

Nhậm Cực khẽ nhíu mày, thấy Việt Trữ ngừng lại, ra hiệu nói: “Tiếp tục đi, có người chúng ta xem nhẹ sao? Là ai?”

Việt Trữ nói tiếp: “Hoàng Thượng, người nọ chính là phu nhân của Mạc Kỉ Hàn Mạc tướng quân—— Nguyễn Khinh Thường.”

Cái tên này hiển nhiên ngoài dự tính của Nhậm Cực: “Nàng sao?!”

“Đúng vậy, ” nói đem nữ nhân này, trên mặt Việt Trữ cũng ngăn được vẻ mặt khâm phục: “Sau khi Tự Việt công công lần trước dẫn chúng ta đi bắt Mạc tướng quân về, liền cho mọi người rút lui khỏi nơi đó, chỉ còn lại hai người thay phiên nhau hằng ngày giám thị mà thôi. Bởi vì nàng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, mỗi tháng đều một hai lần tiến cung cùng hoàng hậu của Phù Ly nói chuyện, cho nên bọn họ cũng không hề để ý.”

“Cho đến khi điều tra lại chuyện này, mới biết là sơ suất. Tuy rằng không có căn cứ trực tiếp xác nhận, nhưng có lẽ nàng đã nhờ hoàng hậu nương nương truyền lời đến Tuyển Văn đế bày mưu tìm cách này.”

“Còn nữa, hơn hai tháng trước nàng từng trụ lại trong cung hơn năm ngày, thần quả thực hoài nghi, vì thế phái người đi thăm dò mấy tổ chức sát thủ lân cận xem có người lạ mặt nào xuất hiện không. Quả nhiên, ở Lăng thành có người nhìn một bạch y nữ tử, theo như mô tả thì rất giống Mạc phu nhân, mà lân cận Lăng thành, theo thần biết, chính là tổng bộ của tổ chức sát thủ lớn nhất “Vô Nguyệt môn”.”

“Mạc phu nhân xem ra quả thực khác biệt so với nữ nhân bình thường, chẳng trách ở Phù Ly thanh danh đã lan rất xa, so với Mạc tướng quân cũng không hề suy kém.”

“Đúng rồi, ngươi vừa mới nhắc tới nhóm sát thủ, là ‘Vô Nguyệt môn’?”

“Đúng vậy.”

Nhậm Cực suy tư, từ trong tay áo lấy ra khối tiểu ngọc bài: “Ngươi xem có phải cái này hay không?”

Việt Trữ tiếp nhận ngọc bài chỉ liếc mắt một cái liền kinh hãi nói: “Đây là tín vật của Vô Nguyệt môn, cái này theo thần không lầm thì phải người chịu trách nhiệm một nhóm mới có. Chẳng lẽ, bọn họ đã tới đây?”

“Đã tới đâu, hơn nữa rất gấp gáp, một tháng trước đã đến thăm dò doanh trại, bất quá do bày ra ‘Ngọc tri ti’. Bọn họ thất bại nhưng thoát được, Minh Kiêu chỉ làm bị thương một người trong số đó, nhưng nhân không bắt được, chỉ lấy được bài tử này. Hiện giờ nghe tin ngươi báo cáo, quả thực đều trùng khớp.”

Việt Trữ dập đầu: “Thần hành sự bất lực, làm cho Hoàng Thượng kinh hãi.”

“Đứng lên đi, ngươi biết trẫm không trách người vô tội, nói đến trách nhiệm thì khi đó người không có mặt.”

Việt Trữ tạ ơn nhưng không đứng dậy, hỏi: “Hoàng Thượng, thần còn có một chuyện.”

“Nói.”

“Khi thần phái người đi thăm dò tổ chức sát thủ này, phát hiện Mạc phu nhân từng tiếp xúc với bọn chúng, nhưng không ai chịu tiếp nhận công việc của nàng, bọn họ không nắm chắc sẽ giải quyết tốt hậu quả của công việc này nên cho dù lợi nhuận có lớn đến đâu cũng không tiếp nhận, dù sao bọn họ cũng không lo sẽ không kiếm được tiền, cho nên không muốn tím phiến tói cho mình.”

“Theo quy củ, cho dù “Vô Nguyệt môn” là lớn nhất trong chốn giang hồ, thì công việc này cũng không nên tiếp, thế nhưng bọn họ lại tiếp nhận. Thần không thể không hoài nghi, về mặt nào đó có nội tình mà thần không điều tra được.”

Nhậm Cực lại cảm giác được thú vị,: “Xem ra chủ ý ám sát hơn phân nửa là do vị Mạc phu nhân tài giỏi kia nghĩ ra, Phù Ly tất nhiên là có tiền ra tiễn, gần vài năm nay tuy rằng quốc khố mất hết, nhưng bảo bối trong cung cũng không phải là ít.”

Nói xong cư nhiên còn lắc đầu: “Nhưng không nghĩ rằng mệnh của trẫm tuy rằng đáng giá, lại không ai chịu lấy, thật sự rất đáng tiếc.”

Việt Trữ nghe vậy nhất thời dở khóc dở cười: “Hoàng Thượng……”

“Bất quá có thú vị, không nói chuyện này nữa. Ngươi vừa mới từ Phù Ly trở về, nói tình huống hiện tại của Phù Ly, có bao nhiêu người biết vua của bọn họ tiêu tiền mua mệnh của trẫm?”

Việt Trữ liệt nhếch miệng: “Phù Ly bây giờ cũng không có bao nhiêu người biết chuyện ám sát Khải Lương quốc quân ta, hẳn là vì giữ bí mật, sợ là chuẩn bị chờ Hoàng Thượng…… lúc sau mới có thể công bố tin tức này.”

“Bất quá tin tức đại tướng của quân ta liên tiếp bị giết chết đã truyền ồn ào huyên náo, những nơi của Phù Ly mà ta còn chưa chiếm lòng dân chấn động không ít. Tin tức ám sát Hoàng Thượng còn chưa công bố, nhưng đã có không ít người nghị luận……”

“Nhưng trên được thần đi đến đây đã quan sát được, những nơi của Phù Ly bị ta quân chiếm lĩnh, nhưng quả thật không có những lời đồn đãi như vậy, còn có không ít người cảm thấy rất đáng tiếc.”

Nhậm Cực mỉm cười: “Khống chế lòng dân ủng hộ hay phản đối cho tới bây giờ đều là vấn đề sâu sắc phức tạp, từ xưa đều nói ‘Đắc dân tâm giả đắc thiên hạ’, tuy rằng ta vẫn chưa được toàn bộ, nhưng xem ra đánh bại Phù Ly cũng không phải là việc khó.”

‘Đắc dân tâm giả đắc thiên hạ’: ý nói được lòng dân là được cả thiên hạ.

“Việt Trữ, ngươi trở về rất đúng lúc, nếu đã ngự giá thân chinh cũng không có thể cứ ngồi mãi chỗ này, trẫm tính toán mấy ngày sau sẽ khai chiến. Nhưng trước trận phải bảo dưỡng, không bằng ngươi, Minh Kiêu cũng mấy người thân thủ tốt, đi củng cố nhuệ khí của bọn họ.”

Việt Trữ sửng sốt, do dự nói: “Hoàng Thượng, thần chưa bao giờ ra chiến trường, đối với sa trường chém giết điều binh khiển tướng đều không quen, thần sợ sẽ phụ lòng mong mỏi của Hoàng thượng.”

Nhậm Cực nhướn mi, ánh mắt nghiêm nghị: “Không có gì khó cả, công việc thường ngày của ngươi chính là giết người, trên chiến trường cũng là giết người, bất quá là từ trong tối ra ngoài sáng mà thôi. Phù Ly nếu có thể ám sát, thủ đoạn giờ đây của chúng ta bây giờ có thể quang minh chính đại, làm cho bọn họ hảo hảo nếm thử. Về phần điều binh khiển tướng, nếu trẫm đã ở đây thì đó là việc của trẫm, ngươi làm tốt công việc của mình là được rồi.”

Việt Trữ giật mình tỉnh ngộ, lập tức dập đầu nhận mệnh: “Thần tuân chỉ.”

Hết Chương 34

Xin trân trọng thông báo, chúng ta đã đi hết 1/2 đoạn đường của TCT….. vỗ tay reo hò…

“Stop… bình tĩnh hok được quá khích động ảnh hưởng tâm mạch…”

Đã đến được đây chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức chờ đợi mòn mỏi… chính vì vậy mà nhiều bạn nói rằng “sao tình cảm hai anh tiến triển chậm quá”…” lâu quá sao hok thấy gì cả”….

Nhưng xin thưa với fangirl gần xa, chúng ta sắp sửa sẽ thấy những chuyển biến mà mọi người mong đợi cũng như sẽ choáng ngợp….khakhakha cười man dại… “hình ảnh thục nữ…hình ảnh thục nữ quý phái…kiềm chế lại”…

À hem… đã đến cao trào có nghĩa là đến nút thắt, đến nút thắt thì ta sẽ khóa lại….chớp mắt đầy ngụ ý

Key đã thông báo từ đời nào chính ta cũng không nhớ nữa… nhưng mong mọi người sẽ nhớ key mà mở “nút thắt” do editor là ta tạo ra…

Kết thúc sự lảm nhảm vu vơ của ta.

Kí tên

CP313 – đang trong thời kì khủng hoảng tâm trí

(Ginji) TT khủng hoảng cái j, người đây sắp thi mà còn chưa khủng hoảng nè (sắp điên nè). Truyện diễn biến chậm quá ahhhhhhhhh TT ghét mấy thằng công tự tin quá đáng ah, mún ngược công cơ = =

(CP) Từ từ sẽ có ngược công, yên tâm là sẽ ngược công…. khakha… ta đang bỏ mồi…bỏ mồi…. thả câu…. thả câu…. ^.^… mọi người cắn câu đi ah…. (“”!!!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.