Nhậm Cực vừa lập kế hoạch xuất chinh, vừa đi đến trướng trung tâm, vừa mới vén mành liền nhìn thấy Mạc Kỉ Hàn đứng ngay trong trướng, thân hình đỉnh trực như tiêu thương, đang đưa lưng về phía hắn.
Trong trướng không có đốt đèn, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng cao ngất lại mơ hồ, hơi xuất thần ngẩng đầu nhìn đỉnh trướng, cứ như thể nếu nhìn như vậy thì y có thể ra ngoài được, ngay cả khi hắn tiến vào cũng không hề phát giác.
Bóng dáng nhìn qua có một vẻ cô đơn khó nói, lời nói của Việt Trữ đột nhiên hiện ra trong đầu hắn, Nguyễn Khinh Thường muốn lấy mạng của hắn, e rằng cũng chỉ có một mục đích, đó là muốn vì phu quân của nàng mà báo thù.
Vừa nghĩ như thế, không hiểu vì sao, đột nhiên liền cảm thấy trong lòng tựa hồ như thiếu một thứ gì đó, hơn nữa còn thiếu vắng rất nhiều, một sự vắng vẻ như không có bất cứ thứ gì có thể lấp đầy nó.
“Mạc tướng quân, trẫm mới vừa nói ngươi là một nhân tài, không nghĩ phu nhân của ngươi cũng không kém cạnh.”
Thân ảnh trong bóng tối bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt rực sáng như dọa người, ẩn bên trong tràn ngập phẫn nộ, còn mang một chút sợ hãi lo lắng, giọng lạnh như kết băng: “Nhậm Cực, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Nhậm Cực ngược lại ngây người ngẩn ngơ, lúc này mới ý thức được chính mình nói cái gì, nhất thời ảo não, hắn nói chuyện này làm gì?! Hơn nữa cảm giác loại ngữ khí này, bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1945950/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.