Đến khi ra khỏi Dung thành, lại đi khoảng một đoạn không xa, thì sẽ gặp ngay tiền tuyến nơi hai quân đang đối chọi nhau.
Mạc Kỉ Hàn đối với Dung thành vừa quen thuộc vừa xa lạ, y từng ở Dung thành hơn ba ngày, đó là ba ngày khi đến Dung thành thăm dò để canh thời gian vận chuyển lương thảo và nhận tân quân ra vào, tuy rằng khi đó phải lẫn tránh khắp nơi và phải che lấp hành tích, hơn nữa trải qua bệnh cùng đói giao triền khó khăn, nhưng ít ra khi đó y còn có hy vọng được tự do, mà không phải như bây giờ trở thành cá chậu chim ***g.
“Mạc tướng quân, trời đã khuya, ngươi còn không nghỉ ngơi sao?”
Mạc Kỉ Hàn hoàn hồn, thấy Mạc Ngôn đứng ở phía sau đang nhỏ giọng hỏi y: “Thật sự rất tỉnh táo, ngủ không được.”
Ở hành cung của phủ nha Dung thành, tuy rằng quy mô không lớn, sửa sang lại cũng rất sạch sẽ lịch sự tao nhã. Theo ngoài cửa sổ thổi vào làn gió trong lành, nắm không được, nhẹ nhàng luồn qua đầu ngón tay lại không để lại tung tích, Mạc Kỉ Hàn cúi đầu nhìn tay mình, cảm thấy trong lòng giống như một khoảng không trống rỗng, cái gì cũng nắm không được.
Xiềng xích được buộc ngay đầu giường, chiều dài của nó chỉ cho phép bản thân đi đến phía trước cửa sổ, căn bản không thể đến bên cạnh cửa, mỗi ngày y có thể nhìn thấy bất quá cũng chỉ là một khoảng trời đất ngoài cửa sổ này mà thôi.
Thời gian y ở đây đã dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1945946/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.