Tuyết lớn phủ kín hoa mai đỏ, mọi người quây quần bên bếp lò ăn lẩu.
Ngày hôm nay là tiết "Đại Tuyết" trong hai mươi bốn tiết khí, trong lúc chờ đợi người, Trì tiểu tướng quân chăm chú nhìn vào nồi nước dùng đang sôi sùng sục. Thứ tự cho các nguyên liệu bổ dưỡng vào nồi rất quan trọng, nếu sai bước hương vị cũng sẽ khác biệt.
Phi Tuyết nằm dài trên thảm lông cừu. Giờ đây nó đã lớn hơn nhiều, không còn là chú hổ con bé xíu cỡ một con cún vàng nữa. Nó nằm đó, đôi tai khẽ động đậy, nhưng bây giờ Trì Hành không có thời gian quan tâm đến nó, chỉ tập trung vào việc cho nguyên liệu vào nồi theo công thức.
Nồi lẩu này cũng tương tự với món "đồ nhúng" mà nhà nhà ở Vận triều đều thích ăn vào mùa đông, chỉ khác là cách ăn cầu kỳ và tinh tế hơn. Nàng đã viết thư cho Đại sư bá, phải van nài nhiều lần Đại sư bá mới gửi cho nàng cách nấu lẩu dưỡng sinh. Ngửi thấy mùi thơm nồng nàn từ nước lẩu, Tiểu tướng quân khẽ nhúc nhích ngón tay.
Nàng thầm nghĩ: Đại sư bá có cách này mà không lấy ra cho nàng sớm.
Bổ dưỡng bằng thức ăn tốt hơn bổ dưỡng bằng thuốc, thuốc dù sao cũng có ba phần độc. Uyển Uyển sức yếu, mùa đông lạnh giá lại chán ăn, vốn dĩ đã mảnh mai, giờ đây đến cả ba bữa cơm cũng chẳng ra gì, sao Trì Hành có thể nhịn được?
Mùi hương bay thật xa.
Bước ra khỏi Vân Trì, Thanh Hòa bọc kín người từ trên xuống dưới. Mái tóc đen nhánh được cài chéo bằng một chiếc trâm ngọc cài tóc hình hoa hải đường vàng, mặc bộ váy màu lam thêu hình bạch ngọc lan có thêm lớp bông, bên ngoài khoác thêm áo choàng dày. Hông đeo ngọc bội, vòng eo thon thả không bằng một nắm tay. Dưới chân mang đôi ủng da hươu nhỏ, đi nhanh vài bước, gió lạnh lùa vào cổ họng khiến nàng ho khan.
Nàng ho đến mức khóe mắt rưng rưng, một tay dùng khăn gấm che miệng, tay kia ôm chiếc lò sưởi bằng gốm thanh hoa nhỏ nhắn tinh tế, cuối cùng cũng ho ra cơn khó chịu đó. Liễu Cầm Liễu Sắt đứng hầu hạ hai bên, lập tức gọi kiệu mềm đến.
"Tiểu thư, xin hãy vào kiệu để tránh rét."
Thanh Hòa mím môi, khuôn mặt không có bao nhiêu màu máu nay ho đến ửng hồng, nhìn con đường trước mắt, theo sự dìu dắt của hai người mà bước vào kiệu mềm.
Sinh ra trong tướng môn nhưng mang trong mình một thân bệnh tật, có lẽ đó là nỗi đau âm ỉ mà Thanh Hòa khó lòng nguôi ngoai ngay cả trong giấc mộng đêm khuya.
"Tiểu thư, không biết Tiểu tướng quân đang làm gì mà thơm quá."
Liễu Sắt ngồi trên kiệu mềm hít hít mũi, nhấn mạnh: "Thật sự rất thơm. Mùi hương đậm đà, thoang thoảng vị tươi ngon, khiến người ta thèm chảy nước miếng."
Thanh Hòa ôm lò sưởi tay, mỉm cười: "Có tiền đồ hơn chút đi."
Liễu Sắt che miệng cười nói: "Còn muốn tiền đồ gì nữa chứ? Quả nhiên đi theo tiểu thư là được ăn ngon chơi vui."
Liễu Cầm cũng ở kia phụ hoa, chủ tớ ba người cười nói vui vẻ.
Một lúc sau, cỗ kiệu dừng lại, Trì Hành đang đứng ở ngoài cửa đợi người, thấy nàng tới liền vội vàng tiếp đón: "Tỷ tỷ, mau vào đi!"
Vừa vào phòng đã ngửi thấy hương thơm nức mũi, Thanh Hòa được Cầm Sắt hầu hạ cởi áo khoác, ngước mắt trừng nàng: "Nhìn xem ngươi đã biến phòng của ta thành cái gì rồi, khói lửa mịt mù."
Cũng may đây là gian ngoài, không ảnh hưởng đến chỗ nghỉ ngơi. Trì Hành hành xử có chừng mực, biết nàng chỉ đang giả vờ tức giận, liền cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng ngần: "Có thứ tốt đương nhiên là phải chia sẻ với tỷ tỷ rồi."
Than sương bạc [1] không khói, không dễ tắt, cháy đến đỏ rực, trong mùa đông lạnh giá toát lên vẻ đẹp rực rỡ, ấm áp.
[1]: Than sương bạc được lấy từ lò nung Tây Sơn gần Bắc Kinh, than có màu trắng đục, không khói, khó cháy và khó dập tắt được Bộ Nội vụ giữ lại để sử dụng cho triều đình (Theo Baidu).
Cái nồi được đặt trên ngọn lửa bập bùng, tỏa ra hương thơm tươi mát, nước dùng sôi ùng ục bốc lên từng đợt khói trắng. Nhìn kỹ vào nồi, ta thấy bên ngoài được chạm khắc hình một đôi uyên ương, bốn bức tường xung quanh vẽ chín con uyên ương nhỏ với các tư thế khác nhau. Thanh Hòa chỉnh trang y phục ngồi đối diện với nàng, nụ cười rạng rỡ hiện trên đuôi lông mày.
"Ngươi có quen ăn thanh đạm như vậy không?" Nàng hỏi.
"May là không quá thanh đạm, Uyển Uyển, ta nói cho tỷ biết, nước lẩu này rất tuyệt vời..."
Nàng ngồi không yên, vặn vẹo đủ kiểu, vặn vẹo đến bên vị hôn thê, khoe khoang về món lẩu ngon: "Trong thư Đại sư bá nói rằng, mùa đông tỷ chán ăn thì ăn lẩu sẽ tốt hơn, vừa giữ ấm cơ thể vừa làm ấm dạ dày, điều hòa khí huyết trong người, ăn cách ngày da dẻ sẽ mịn màng hơn, ăn lâu cũng không ngán, tốt hơn nhiều so với uống thuốc.
Hơn nữa, Long Viêm Đan tuy có thể giảm bớt đau khổ tạm thời, nhưng bản chất vẫn là thuốc mạnh, dược tính mạnh mẽ, cần có thứ ôn hòa để trung hòa nó. Đây là cách ăn mới được cải tiến, có tác dụng làm đẹp, kích thích tiêu hóa và bồi bổ cơ thể. Người bình thường có tiền cũng không ăn được."
Nàng khen ngợi không tiếc lời, Thanh Hòa cầm đũa tre, nụ cười càng thêm sâu: "Đồ Đại sư bá cho đương nhiên là tốt, nhưng cái nồi này của ngươi, sao càng nhìn càng thấy kỳ lạ?"
"Kỳ lạ? Kỳ lạ chỗ nào?" Trì Hành bị một câu của nàng làm cho tim đập thình thịch, run rẩy: Kỳ lạ chỗ nào! Chuyện này mà thành thì đây chính là "nồi lẩu định tình" của hai người!
Người mê cay như nàng vẫn sẵn lòng ăn nồi lẩu thanh đạm cùng với hôn thê, vậy còn chưa đủ để chứng minh tình cảm sao?
Nàng nén lại những suy tư thầm kín, nhìn lại chiếc nồi quý giá của mình bằng ánh mắt mới mẻ rồi hỏi: "Uyển Uyển, tỷ không thấy đôi uyên ương này rất giống chúng ta sao?"
"Ồ? Giống chỗ nào?" Không cần nàng hướng dẫn, Thanh Hòa nhặt rau củ ném vào nồi, nước sôi ùng ục sủi bọt.
Trì Hành ân cần pha nước chấm cho nàng, khẽ khàng nói bên tai: "Hai chúng ta đêm đó, không phải tỷ cũng ôm cổ ta ngủ như thế này sao?"
"..."
Nàng không nói gì, một chậu nước lạnh chợt dội thẳng vào đầu Trì tiểu tướng quân: Hóa ra nàng hiểu lầm rồi sao?
Hai người kề đầu nói chuyện thầm thì, Thanh Hòa liếc mắt ra hiệu, Liễu Cầm và Liễu Sắt cùng với hạ nhân đi ra ngoài.
"Đêm ấy hàn độc phát tác, ý thức mơ hồ làm sao ta nhớ rõ? Huống chi, ta lạnh thì không được ôm cổ ngươi à?"
"Ơ? Đương nhiên là có thể!"
Nàng tạo ra cái nồi đầy uyên ương này, chẳng phải là để thử lòng thanh mai tỷ tỷ sao?
Thử hay không thử cũng chẳng khác gì nhau, nàng thầm lo lắng, chỉ sợ vội vàng mở lời sẽ mất đi bất ngờ nên có của lời tỏ tình.
Thanh Hòa thu vào mắt từng biểu cảm rất nhỏ của nàng, ngồi nghiêm chỉnh, thong thả ăn lẩu.
"Ăn ngon không?"
"Ừm." Nàng lịch sự, nhã nhặn nhấm nháp, không tiện nói nhiều, gật nhẹ cằm. Trì Hành cũng cầm lấy đôi đũa dài, vừa ăn vừa nhìn nàng, cuối cùng ăn no căng lúc nào không hay.
Kế hoạch dùng nồi lẩu để ám chỉ tình cảm thất bại thảm hại, nhưng Trì tiểu tướng quân không hề nản lòng. Sau khi ăn uống no say suốt một canh giờ, vô tình nhìn thấy hổ ngọc đặt trong phòng, mi mắt nàng cong cong: "Tỷ tỷ vẫn giữ nó à."
Thanh Hòa hỏi: "Ngươi làm mất rồi sao?"
"Đâu có mất, nó vẫn còn ở trong phòng ta."
Đây là lễ vật mà họ nhận được khi chơi ghép uyên ương ở Tê Xuân Trại, hai con hổ ngọc, trên trán có khắc tên hai người.
Trì Hành nghịch con hổ ngọc có khắc chữ "A Trì": "Hôm nào chúng ta lại đến Tê Xuân Trại một chuyến nữa nhé?"
"Trời đông giá rét, đến đó làm gì?"
"Ghép uyên ương!"
Hôm nay nàng không thể cho qua hai chữ "uyên ương" được.
Thanh Hòa nén cười, càng thích thú hơn khi nhìn nàng vò đầu bứt tai, không ngại phiền hà mà thử dò xét, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Chờ khi nào ngươi có thời gian đi."
"Bây giờ không đi được sao?"
"Lạnh." Nàng siết chặt quần áo trên người.
Nhìn nàng ăn lẩu xong, khuôn mặt như được phủ phấn, Trì Hành há miệng rồi ngậm lại: "Được."
Nàng cảm thấy trong phòng rất nóng, nhất là sau khi ăn lẩu, luôn cảm thấy có một luồng tà khí nào đó len lỏi vào trong cơ thể. Công thức nấu ăn mà Đại sư bá đã cho rất đáng tin cậy, nàng không lo lắng, chỉ là cảm giác nóng ran như lửa đang lan xuống hạ bộ.
Nàng nới lỏng cổ áo, cất tiếng với giọng hơi khàn khàn: "Tỷ tỷ, địa noãn có nóng quá không?"
Thanh Hòa kinh ngạc, mặt mày giãn ra, ngẫm kỹ lại cảm thấy có vài phần thoải mái dễ chịu. Món lẩu này quả thật khác thường, giờ đây cơ thể nàng ấm áp, trong lòng có luồng hơi nóng lan tỏa. Nàng không cảm thấy nóng, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.
"Có sao?"
Trì Hành quay lưng lại với nàng, rốt cuộc không phải đang ở trong phòng mình nên không tiện cởi áo tháo thắt lưng. Nàng lấy khăn gấm ra lau mồ hôi, mặt đỏ bừng, biết mình không thể ở lại lâu nên nghĩ đến việc rời đi.
"A Trì?"
Cằm bị ngón tay người kia véo, Thanh Hòa cúi xuống nhìn nàng, choáng váng trước phong thái như hoa đào của nàng.
Mùi hương lành lạnh xộc vào mũi, yết hầu Trì Hành khẽ nhúc nhích, vươn tay kéo người vào lòng: "Tỷ tỷ...Tỷ tỷ không thích uyên ương quấn quýt sao?"
Thanh Hòa nhỏ giọng hô lên: "A Trì, ngươi..."
Trì Hành dụi khuôn mặt nhỏ vào cái cổ trắng ngần của nàng: "Nồi ta làm nhìn không đẹp sao? Tỷ tỷ, ta nóng quá..."
Hơi nóng phả vào da thịt, trong mắt Thanh Hòa lóe lên tia giãy dụa, đặt một tay lên ngực nàng ấy để tạo khoảng cách với nàng ấy: "A Trì, lúc Đại sư bá đưa công thức nấu ăn cho ngươi có dặn dò gì không?"
"Dặn dò?" Trì Hành nóng đến phát hoảng, chỉ trong vài hơi thở mà cơ thể đã sắp mất kiểm soát, nàng lẩm bẩm: "Hình như có dặn dò, bảo ta đừng tham ăn..."
Ánh mắt Thanh Hòa hiện lên vẻ sáng tỏ: Chính là nó.
Đúng như dự đoán, đây hẳn là công thức nấu ăn mà Đại sư bá đã nghiên cứu riêng cho nàng. A Trì tu luyện công pháp thuần dương bẩm sinh đã nhiều năm, không thể so với thân thể nhiễm hàn độc của nàng có thể chịu đựng được các nguyên liệu này.
Nàng ra lệnh cho người lấy khăn mềm ướt đến, sau đó ngồi vào lòng Tiểu tướng quân lau mặt cho nàng.
Bị cảm giác mát lạnh kích thích, Trì Hành tỉnh táo lại trong chốc lát, đồng thời bụng dưới có một dòng nước chảy róc rách.
Ý thức hỗn loạn bỗng chốc bừng tỉnh, mặt nàng đỏ như gấc, vội vàng cầm lấy khăn tay lau mạnh mặt và cổ: "Tỷ tỷ, ta phải đi rồi."
Nhìn nàng như vậy, Thanh Hòa không yên tâm để nàng rời đi.
Tiểu tướng quân trong lúc sơ hở đã mất hết mặt mũi, không nói một lời liền vội vàng chạy ra ngoài, chỉ chớp mắt đã biến mất.
Cách một cửa sổ, Thanh Hòa nhìn ra phía xa, cuối cùng dặn dò hạ nhân mang phần nước lẩu còn lại đến. Sau một hồi tra xét, cuối cùng nàng nhếch môi mỉm cười.
"Đáng yêu quá."
Có gì đâu mà xấu hổ.
Nàng lười biếng ôm mèo con ngồi bên cửa sổ, thầm nghĩ trời cao vẫn còn thương xót nàng, ban cho nàng một A Trì tốt nhất, một A Trì nguyên vẹn nhất.
Mỗi một bước trưởng thành thật nhỏ, hai người lại càng gắn bó khăng khít hơn. Như vậy rất tốt.
***
Phủ Trụ Quốc đại tướng quân.
Trì tiểu tướng quân trở về Minh Quang Viện với vẻ mặt đỏ bừng, hạ nhân đi ngang qua chỉ nói hôm nay trời lạnh đến nỗi ngay cả Tiểu tướng quân cũng không chịu nổi.
Nhưng lần này về nhà nàng lại sai người chuẩn bị ba thùng nước lạnh lớn, hành vi rất kỳ lạ. Trì phu nhân nghe tin liền đến lại bị nữ nhi đẩy ra khỏi cửa phòng, nàng lo lắng hỏi han, còn Trì Hành thì dậm chân ở đó nói: "Nương, hài nhi đã lớn rồi!"
Cửa đóng sầm lại, Trì phu nhân không khỏi há hốc miệng, quay sang nói với hai huynh đệ Trì Anh và Trì Ngải: "Nhìn nó kìa, bản lĩnh rồi!"
"Nương, A Hành nói cũng không sai, chúng ta về trước rồi quay lại sau."
Trì phu nhân bị hai nhi tử thuyết phục rời đi. Ở trong phòng, Trì Hành cởi quần ngoài và quần trong, trần truồng bước vào một thùng nước cao bằng nửa người: "Sao Đại sư bá có thể lừa mình như vậy chứ? Cũng không biết nàng nghĩ ra cách nào mà chất đống nguyên liệu với nhau lại trùng khớp với công pháp của mình, đây chẳng phải là 'thêm dầu vào lửa' hay sao!?"
Nàng ở trong nước vùng vẫy đến mệt lả người, không nhịn được nghĩ về dáng người thướt tha, mềm mại và đôi mắt biết cười của Thanh Hòa.
Mặt nước nổi lên một đóa bọt nước, Trì Hành cắn răng nén lại những suy nghĩ vẩn vơ không đúng lúc, tận dụng bữa "lẩu" đầy ý nghĩa này để mài giũa chân khí thuần dương đang cuộn trào trong cơ thể.
Nửa canh giờ sau, chân khí đã tôi luyện qua nghìn lần nay được rèn dũa tinh luyện hơn hai phần so với trước. Đừng coi thường hai phần này, đôi khi sự sống và cái chết chỉ cách nhau hai phần này.
Chân khí mãnh liệt bao trùm khí âm hàn yếu ớt, Trì Hành sau khi bị giày vò bước ra từ trong nước sôi lửa bỏng, đôi mắt sáng rực, thêm một phần sắc bén và sáng ngời không thể nhìn thẳng.
Nội lực được nâng cao lên một bước, dần dần lấy lại sức lực, cả tinh thần và thể xác của nàng đều đã kiệt sức. Sau khi Trì tiểu tướng quân mặc áo trong thì ngửa đầu nằm ngủ trên giường lớn.
Trì phu nhân càng nghĩ càng thấy không ổn, lo lắng nữ nhi bị người ta âm mưu hãm hại, nàng tránh xa mọi người và đi vào phòng Trì Hành bằng một lối đi bí mật.
Trong phòng, người nằm trên giường lớn đang ngủ say, hơi thở đều đều, khuôn mặt như ngọc.
Ba thùng nước lạnh đã được sử dụng, xác định nàng không sao, Trì phu nhân đang định âm thầm rời đi, không ngờ lại nhìn thấy quần áo bị ném xuống đất.
Nàng thầm kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc lại cảm thấy điều đó là lẽ đương nhiên.
Đã trưởng thành rồi.
Quần nhỏ cũng ướt rồi.
Tà hỏa này từ đâu đến đây?
Mí mắt nàng giật giật.
Nàng đang suy nghĩ xem liệu có nên quản lý nữ nhi ngang ngược này hay không, đứa nhỏ Thanh Hòa vốn yếu ớt, không chịu được con bé lăn lộn.
Người làm nương này đúng là lao tâm khổ trí, vừa nhọc lòng vì nữ nhi mà còn phải quan tâm đến con dâu. Nàng bước đến trước giường thấy Trì Hành đang ngủ say, cảm thấy lo lắng nên đã bắt mạch cho con bé.
Không ngờ có một lực mạnh mẽ đã đẩy tay của nàng ra sau.
Trì phu nhân kinh ngạc đến mức không nói nên lời, hồi lâu sau mới thở dài: A Trì thật có phúc, không hổ là Đế tinh trời sinh.
Trì Hành ngủ say như chết, mẹ ruột đến thăm nàng qua lối đi bí mật mà nàng cũng không hề hay biết, nàng ôm gối gọi "Tỷ tỷ tốt", đôi chân trắng nõn mềm mại lộ ra từ chăn gấm, cực kỳ đáng yêu.
Ở ngoại thành xa xôi, Khương thần y Khương Tinh ung dung hái hoa mai, nghĩ đến sao Tử Vi ở Thịnh Kinh, đôi mắt lạnh nhạt ánh lên nụ cười nhẹ.
Quả nhiên, trêu chọc những người trẻ tuổi phải nói là vô cùng thú vị.
A Hành nảy sinh rung động đầu đời, Thanh Hòa sư điệt kiên trì chờ đợi cuối cùng đã được đền đáp [1]. Nàng thân là Đại sư bá có thể giúp người đạt được ý nguyện cũng xem như là làm chuyện tốt.
[2]: Bản QT là "Chờ đến mây tan thấy trăng sáng", nguyên văn là 守得云开见月明 (Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh). Một câu trong tập thơ của Mộng Tịch Dao. Ý nghĩa: Những kẻ có tài có thể kiên trì đợi đến một ngày vầng mây rẽ thấy trăng thanh, muốn nói con người phải kiên trì đến cùng.
Đế tinh giáng trần, con đường trưởng thành còn dài lắm.
Trì tiểu tướng quân quân ngủ một giấc dậy, giật mình phát hiện quần nhỏ mà mình vứt dưới đất đã không cánh mà bay, nàng rít lên, cảm nhận rõ ràng trước mắt tối sầm, mặc quần áo xong mở cửa hét lên: "Nương! Nương ơi, trong phòng con có trộm!!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]