Ở Minh Lang Viện, hai huynh đệ Trì Anh và Trì Ngải đang giao lưu võ thuật trong đình viện, thi triển những đòn đánh tay mạnh mẽ và đầy uy lực.
Hai người bọn họ ở trong quân doanh như cá gặp nước, các binh sĩ đều thích xưng huynh gọi đệ với hai vị công tử Trì gia. Trước mắt biên ải chưa cần đến họ, nhưng chờ đến khi thật sự ra chiến trường, lập được chiến công, có tình cảm vào sinh ra tử với các con cháu nhà tướng lĩnh khác, đó mới là lúc bọn họ xuất đầu lộ diện.
So với họ, Trì Hành với chức quan tứ phẩm "Hành tẩu trong cung" quả thật nhàm chán và tù túng. Cũng may là nàng sẽ không vì chức vụ Hành tẩu này mà lãng phí tuổi xuân.
Ngay khi nàng vừa đến, các tỳ nữ tinh mắt ở Minh Lang Viện đã mang ghế ra và chuẩn bị sẵn trái cây, điểm tâm để chiêu đãi Tam công tử.
Trì Hành bắt chéo chân nhìn hai vị ca ca ngươi tới ta đi, miệng nhai hạt hướng dương, phun vỏ ra cái đĩa nhỏ to bằng lòng bàn tay, không cần ngẩng đầu mà nghe tiếng gió thôi cũng có thể đoán được quyền pháp của đại ca ngày càng mạnh mẽ, thân pháp của nhị ca cũng rất nhanh nhẹn.
Không thể trụ nổi đến hiệp thứ bốn mươi, Trì Ngải đã bị đánh bại, tâm phục khẩu phục.
"Hay quá!" Trì Hành vỗ tay cười nói: "Ca ca dũng mãnh!"
Nhận lấy khăn lau được hạ nhân đưa tới, Trì Anh và Trì Ngải lau mồ hôi trên trán. Trì Anh anh dũng, Trì Ngải nho nhã, Trì Hành hội tụ cả khí chất văn lẫn võ. Do còn trẻ nên mặt mày luôn toát ra vẻ kiêu hãnh, tràn đầy sức sống mê người như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, so với nam nhi càng thêm thanh tú, so với quý nữ thế gia thì càng thêm rực rỡ.
Diện mạo này của ấu đệ cả nam lẫn nữ đều say mê, cũng may là đã đính hôn sớm nên không dính vào những chuyện phong lưu. Trì đại công tử ném khăn tay đi, oai phong lẫm liệt ngồi xuống chiếc ghế mây, cảm thấy rất lạ lùng khi nàng đến chỗ hắn: "Sao hôm nay lại chịu khó đến đây tìm chúng ta vậy? Đồ không lương tâm, ta với nhị ca của ngươi ở quân doanh lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chẳng bao giờ thấy ngươi đến thăm hỏi. Trong thời gian đó vất vả lắm mới về được vài lần, cả ngày không thấy bóng dáng của ngươi đâu."
Nghe vậy Nhị công tử Trì Ngải cũng cảm thấy vô cùng ấm ức, nghĩ đến ngày thường mình hết mực yêu thương tam đệ, vậy mà tam đệ lại chỉ quan tâm đến Thẩm cô nương, còn chưa lấy vợ mà khuỷu tay đã quẹo về hướng biệt uyển Tú Xuân. Đừng nói nương ghen tị, bản thân hắn cũng uống dấm!
Trì Hành xoa xoa tay, vỗ đùi: "Đột ngột đến đó, chẳng phải là làm mất mặt các vị ca ca sao!"
Sắc mặt Trì Anh thay đổi: "Mất mặt gì? Ai mất mặt?" Hắn hỏi Trì Ngải: "Ngươi cảm thấy tam đệ của chúng ta mất mặt sao?"
Trì Ngải dở khóc dở cười: "Sao có thể như vậy được? A Hành giống như khối ngọc, đi đến đâu cũng tỏa sáng rực rỡ. Chỉ cần A Hành xuất hiện, bầu trời của Minh Lang Viện cũng trở nên sáng sủa hơn nhiều."
Hắn vốn là một vị tướng nho nhã, cả ngày lăn lộn chốn doanh trại binh lính đã luyện cho hắn miệng lưỡi dẻo dai, nói ra lời ai cũng thích nghe. Huống chi lại cố tình khen ngợi ấu đệ, một đại nam nhân với vẻ mặt nghiêm túc nhưng nói toàn lời ngọt ngào, khiến cho Trì Hành giả vờ ngoan ngoãn được hai vị ca ca dỗ dành đến cười tít cả mắt, ngượng ngùng chớp mắt: "Ôi chao, quá khen rồi, quá khen rồi."
Nàng che mặt một cách tượng trưng như mèo con, tiếng cười vang vọng khắp Minh Lang Viện.
Ba huynh đệ tình cảm gắn bó, người mà bình thường khó gặp được lại tự mình tìm đến cửa nên Trì Anh và Trì Ngải phải tranh thủ nói chuyện với nàng nhiều hơn.
Cả ba người đều không ngại gió lạnh, tinh thần sảng khoái ngồi trong đình viện. Trì Hành ném hạt hướng dương đang nắm trong lòng bàn tay, hai má ửng hồng, ra vẻ nghiêm túc hắng giọng: "Ta đến đây là vì có chuyện quan trọng cần nhờ đại ca và nhị ca bày mưu tính kế."
"Ồ? Là chuyện gì thế?"
Trì Hành ngồi thẳng người, ánh mắt lấp lánh tia sáng: "Chuyện tỏ tình với Thanh Hòa tỷ tỷ."
"..."
Trì Anh đương nhiên là cảm động trước sự tin tưởng của ấu đệ dành cho mình, chỉ là chuyện tỏ tình với cô nương gia, hắn còn không tự xử lý được, sao có thể mặt dày hiến kế cho đệ đệ nhà mình?
Nếu có kế sách hay như vậy, Lý cô nương đã sớm trở thành tức phụ của hắn rồi, cần gì đến tuổi này, ngoài hai mươi lăm, hai mươi sáu rồi mà vẫn còn là nam nhân độc thân lớn tuổi?
Lời này của Trì Hành làm khó Trì đại công tử sảng khoái oai hùng, còn về phía Trì nhị công tử...
Trì Ngải vuốt cằm, từ trong ngực móc ra một chiếc quạt xếp bỏ túi. Quạt mở ra, Trì tiểu tướng quân đầy háo hức chờ hắn ban cho lời vàng ý ngọc, nào ngờ ra vẻ cao nhân xong, Trì nhị công tử thở dài: "Không hiểu lắm."
Nếu hắn hiểu thì con của hắn đã chào đời rồi, sao còn phải vất vả đến mức không thể chinh phục được cô nương mình yêu?
Trong ba nhi tử của Trì gia, chỉ có ấu tử là hôn sự đã được định đoạt, hai nhi tử còn lại tuy được các tiểu thư nhà quyền quý theo đuổi nhiệt tình, nhưng "người tình trong mộng", "đóa hoa trên cành" mà họ mong ước nhất, dù đã bỏ ra rất nhiều công sức cũng không thể nào hái được, thậm chí muốn tìm cơ hội nhìn mỹ nhân thêm một cái cũng phải cởi trần lao vào đánh nhau một trận tơi bời hoa lá.
Hai vị công tử nuốt xuống nỗi đau cầu mà không được, nhìn chằm chằm vào tam đệ rất được các cô nương hoan nghênh, đồng thanh nói: "Hay là A Hành hiến kế cho ca ca về chuyện hôn nhân đại sự đi?"
Đúng là huynh đệ ruột, y như đúc, không chỉ không theo đuổi được tức phụ mà lời nói ra còn giống nhau y hệt.
Trì Hành háo hức mà đến, vốn hy vọng có thêm người sẽ có thêm nhiều ý tưởng nhưng không ngờ lại không xin được ý kiến nào. Đối mặt với ánh mắt mong chờ tha thiết của hai vị huynh trưởng, da đầu nàng tê dại, miệng hơi há hốc: "Hả?"
***
Một canh giờ sau bước ra khỏi Minh Lang Viện, Trì tiểu tướng quân tuyệt vọng buông thõng vai, thở dài thườn thượt.
Tai nàng bị tra tấn không nhẹ, đầu óc ong ong, cả người uể oải: Thật là không còn hy vọng gì nữa rồi, sao nàng lại nghĩ quẩn đến mức chạy đi tìm nam nhân độc thân nổi tiếng ở Thịnh Kinh để bàn luận về cách tỏ tình vậy?
Sau khi vắt kiệt những "ý tưởng độc đáo" từ chỗ nàng, Trì Anh và Trì Ngải vui vẻ tắm rửa, chuẩn bị thực hiện kế hoạch vào ngày mai.
Bỏ qua những trò hài hước dở khóc dở cười mà Trì Anh và Trì Ngải bày ra để lấy lòng người thương, mấy ngày nay Trì Hành ôm tâm sự, hễ có cơ hội là lại ngẩn ngơ nhìn vị hôn thê, ánh mắt si mê, ngây ngô như chú ngỗng ngốc đáng yêu.
Kể từ ngày đó, khúc mắc trong lòng Thanh Hòa đã được cởi bỏ, một ngày ba bữa cơm không cần lo lắng, chỉ là thân bệnh tật khó dưỡng, nàng ốm yếu nằm ở biệt uyển nửa tháng, không bước chân ra khỏi cửa.
Vào ngày hưu mộc, Trì tiểu tướng quân khoác áo lông tuyết, ôm theo một cái nồi do thợ thủ công đặc biệt chế tạo đến tận cửa.
Gió thoang thoảng mang theo hương thơm của hoa mai, nàng vội vã bước đến chủ viện, ôm nồi bước vào: "Uyển Uyển!"
Thẩm cô nương nghiêng người dựa vào tháp mỹ nhân [1], nghe tiếng động lười biếng nhấc mí mắt, đôi mắt long lanh như nước mùa xuân gợn sóng, thân hình mềm mại như không xương xả xuống, uốn cong thành đường cong quyến rũ, như tỉnh như mơ, đường cong lả lướt.
[1]: Là nơi phụ nữ nghỉ ngơi, được chế tác tinh xảo, có thể ngồi có thể nằm, ở cổ đại chuyên cung cấp cho phụ nữ nghỉ ngơi vào ban đêm.
Trì Hành máu dồn lên đỉnh đầu, miệng lưỡi khô khốc, không khỏi chậm lại bước chân: "Tỷ tỷ?"
"Tới rồi à?"
"Ừm." Trì tiểu tướng quân ôm nồi trong ngực, vô cùng ngoan ngoãn.
Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, dù trời có lạnh thế nào thì nhìn nàng cũng thấy ấm áp. Thanh Hòa thong thả ngắm nhìn dung nhan rạng rỡ như mây ửng tuyết sương của nàng, xương cốt lười biếng, không muốn cử động, ôm mèo nhắm mắt lại: "Ngây ra đó làm gì? Ngồi xuống đi."
Nàng vỗ nhẹ vào tháp mỹ nhân bên cạnh, Trì Hành mơ mơ màng màng, bước tới, mũi hít hà mùi hương lành lạnh, cổ họng như bị đổ cả một vò rượu mạnh vào, ngơ ngác một hồi lâu mới nhớ ra mục đích của chuyến đi này, nghiêng đầu liền thấy mỹ nhân mơ màng sắp ngủ.
Ngón tay thon dài trắng nõn lành lạnh, đôi môi căng mọng xinh đẹp, hàng mi dài cong cong như lông quạ che khuất đôi mắt, cằm nhọn, da trắng xanh không khỏe mạnh.
"Tỷ tỷ đêm qua ngủ không ngon sao?"
Thanh Hòa cũng không coi nàng là người ngoài, xoay người tìm tư thế dễ ngủ hơn. Mèo con được đặt lên bụng dưới của nàng, nàng lờ mờ "ừm" một tiếng, thanh âm kéo dài, vang vọng bên tai Trì Hành.
Lò hương kỳ lân trên cái bàn gần đó tỏa ra hương an thần, Trì Hành không tiện quấy rầy nàng bèn nhẹ nhàng đặt cái nồi quý giá mà mình vẫn nâng niu từ nãy giờ xuống, xoay người cẩn thận đắp chăn gấm lên người nàng. Chăn gấm che đi vẻ đẹp phong lưu kia, nàng bước ra ngoài, nhỏ giọng dặn dò Cầm Sắt chuẩn bị đủ loại nguyên liệu để nấu ăn.
Sợ các nàng lần đầu làm không cẩn thận, nàng lại lấy ra một tờ công thức nấu ăn từ trong túi áo, cầm lấy công thức, Liễu Cầm tự mình đi lo liệu mọi việc.
Đứng dưới mái hiên, Trì Hành vỗ vỗ hai gò má đỏ bừng, xoay người lại, bỗng chốc không dám bước vào cánh cửa kia.
Nhiều năm làm thanh mai, nàng đã quen với những rung động thầm kín mà mình dành cho Uyển Uyển. Nhưng việc kéo người ta chìm đắm trong chốn êm ái lại khác với những mộng mơ riêng tư. Sau khi hiểu rõ bản thân, tầm nhìn của nàng đã được mở rộng rất nhiều. Khi cuộc đời viên mãn, hãy tận hưởng niềm vui hết mình, khi không như ý thì càng phải vui vẻ!
Nàng rất muốn cùng Uyển Uyển nếm thử niềm vui sướng tột độ, chân thành và thuần khiết nhất của cuộc đời này, nếm thử sự kích thích bí ẩn của tình thanh mai đã biến chất. Mang lại hạnh phúc cho nàng, cũng mang lại hạnh phúc cho chính mình.
Mà điều kiện tiên quyết cho niềm hạnh phúc này chính là Uyển Uyển phải thích.
Nếu Uyển Uyển không thích, nàng sẽ buộc phải gột rửa tâm hồn, quay đầu lại, chỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng ấy, bảo vệ nàng ấy, không đi theo con đường sắc dục này nữa.
Nghĩ đến đây, Trì Hành không lưỡng lự nữa.
Lề mà lề mề, việc gì cũng không quyết đoán, hoàn toàn không phải là tác phong của người nhà tướng!
Hôm qua Thanh Hòa đột nhiên bị đau bụng dữ dội, quặn đau hơn nửa đêm mới ngủ được. Bây giờ bên trong phòng ấm áp như mùa xuân, nàng ngủ say sưa, mồ hôi lạnh rỉ từ trên trán xuống.
Trì Hành ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng, nghe tiếng rên khe khẽ của nàng ấy, nàng căng thẳng tiến lại gần nhìn một hồi lâu, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ấy.
Con ngươi nàng khẽ chuyển động, suy tư: Uyển Uyển như thế này, có phải là tới nguyệt sự rồi không?
Nàng vận chuyển chân khí thuần dương lưu chuyển một vòng trong cơ thể, xoa nóng lòng bàn tay, cố ý liếc nhìn tấm rèm không hề nhúc nhích, mặt đỏ ửng, đưa tay luồn vào trong chăn.
Xách mèo con ham ngủ ra khỏi người nàng, Trì Hành nơm nớp lo sợ làm xong việc rồi đặt tay lên cái bụng phẳng lì mỏng manh của nữ tử, lòng bàn tay vừa áp sát thì bỗng nghe tiếng mèo kêu, cả người Tiểu tướng quân dựng đứng hết cả lông tơ.
Đúng lúc Thanh Hòa bị cơn đau quặn quấy rầy, mơ màng mở mắt ra, tay Trì Hành vẫn đang đặt ở bụng dưới của nàng. Đối diện với đôi mắt đẹp của Uyển Uyển, chẳng hiểu sao nàng lại cảm thấy bản thân thật bỉ ổi, a, bỉ ổi vô cùng.
Nàng mở miệng: "Ta không—"
Nàng muốn nói gì nhỉ?
Đầu óc Trì Hành cứng đờ: Nên nói ta không có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta chỉ đang giúp tỷ, hay là nói ta không phải đăng đồ tử, nếu ta muốn chơi lưu manh với tỷ thì cũng sẽ chơi quang minh chính đại đây!
Tâm trí nàng rối bời, rơi vào một mớ hỗn độn.
Đang định rút tay về thì bị giữ lại, Thanh Hòa liếc nhìn nàng rồi nhắm mắt: "Xoa đi."
Không giống như đang nói mớ, mà như lời mời mang tính áp đặt.
Trì tiểu tướng quân chơi lưu manh quang minh chính đại giờ đây mồ hôi túa ra lòng bàn tay, nửa quỳ trên tháp mỹ nhân, nhẹ nhàng xoa bóp giúp hôn thê của mình bớt đau đớn hơn.
Mơ mơ hồ hồ không biết hôm nay là hôm nào nữa, cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay không ngừng kích thích sự căng thẳng trong đầu nàng, căng đến quá mức, ngay cả cánh tay cũng không cảm thấy mỏi.
Bên trong phòng vô cùng nóng bức, một giọt mồ hôi lăn dài xuống cằm Trì Hành. Không biết từ lúc nào Thanh Hòa đã mở mắt ra, nhìn nàng với ánh mắt đầy lưu luyến. Mà Trì Hành cũng chìm đắm trong vẻ đẹp của nàng, lạc bước vào một thế giới chỉ có hai người. Liễu Cầm vén rèm bước vào, lời nói đã đến bên miệng nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, mặt nàng ửng đỏ, vội vã lui ra ngoài!
Ôi trời ơi!
Nàng há miệng, nhưng cổ họng lại không phát ra âm thanh nào.
Vành tai Trì Hành nóng bừng, nhưng cũng không rút tay lại, khàn khàn nói: "Thấy dễ chịu hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
"Ừm, Liễu Cầm tỷ tỷ..."
"Mặc kệ nàng."
Nàng nói "Mặc kệ", Trì Hành vốn dĩ luôn nghe theo nàng, tâm tư càng thêm rộng mở. Ngẫm lại bị hiểu lầm cũng không sao cả, nàng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối trên giường, mặt đẹp khẽ động, giọt mồ hôi nóng treo lơ lửng ở chóp cằm nhỏ xuống, thấm vào tấm chăn gấm Thanh Hòa đang đắp tựa như một chú cá đang tung tăng trong nước.
"Nóng như vậy sao?" Thanh Hà cong môi nói đùa.
"Hơi nóng." Nàng luyến tiếc xoa thêm một lần vào bụng dưới của Thẩm cô nương.
"Thật sự không còn đau nữa sao?" Tay của Trì Hành có vẻ như có ý nghĩ riêng, không muốn rời khỏi chăn ấm. Nàng không kiểm soát được tay của mình nữa, chỉ có thể ngượng ngùng cười một cái, giả vờ như đang suy nghĩ viển vông.
Thấy nàng mặt dày mày dạn lợi dụng như vậy, Thanh Hòa cảm thấy vô cùng mới mẻ. Mà cũng không trách nàng ấy tham lam, chính nàng nhìn thấy giọt mồ hôi lơ lửng trên chóp cằm nhọn của A Trì cũng muốn thay nàng ấy liếm đi. Đều háo sắc như nhau, ai mà không phải là người bình thường?
Thân thể nàng ấm áp đến mức như tan chảy, khóe mắt hiện lên vẻ hờn dỗi: "Đỡ ta dậy."
Trì Hành không dám giả vờ ngờ nghệch nữa, quỳ một gối lên tháp mỹ nhân đỡ nàng ngồi dậy.
Chăn gấm trượt xuống, Trì tiểu tướng quân liếc mắt nhìn qua, lại thấy y phục chỗ bụng nhỏ của Uyển Uyển bị nàng xoa nát, nhăn nhúm dữ dội. Mặt nàng ửng hồng, sau khi nhận ra tay lại có cảm giác tê dại.
"Gọi Liễu Cầm vào đi. Ta cần phải đi ngâm mình ở Vân Trì một chút."
Trì Hành hét lớn gọi người vào, Liễu Cầm cúi đầu rũ mi, đỡ tiểu thư nhà mình ra hậu viện tắm rửa ở Vân Trì.
"Ngươi ở lại đây, đừng chạy lung tung."
Thanh Hòa không yên tâm mà dặn dò.
Tiểu tướng quân vui vẻ gật đầu: "Uyển Uyển, ta xin được một thực đơn tuyệt vời từ chỗ Đại sư bá, rất tốt cho sức khỏe của tỷ. Khi nào tỷ quay lại chúng ta cùng nhau thưởng thức nhé."
"Được." Thanh Hòa nhìn chằm chằm vào cái nồi có hình uyên ương quấn quýt, thầm nghĩ: Thảo nào nàng ấy trân quý nó đến vậy, hóa ra là cất giấu tâm tư này!
Thấy nàng chú ý đến cái "nồi uyên ương" đặc chế này, Trì Hành vội vàng hỏi: "Uyển Uyển, cái nồi này thế nào?"
Thẩm cô nương cố tình không nhìn nàng, khẽ cười: "Đó không phải là vịt trời sao?"
Vịt trời cái gì, là uyên ương!
Trì Hành nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, bản vẽ của cái nồi này là do nàng thức trắng đêm miệt mài vẽ nên! Nàng đã vẽ rất lâu đấy!
Chờ đến khi nàng định cãi lại thì chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng mảnh mai, duyên dáng của vị hôn thê.
Nàng chán nản ngã xuống tháp mỹ nhân, không cách nào bộc lộ tâm tình, kéo chăn gấm lên che mặt — Uyển Uyển thông minh như vậy mà cũng không nhận ra ám chỉ của nàng sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]