Đêm nay là mười lăm âm lịch, là ngày trăng tròn, cũng là ngày mà hung thủ đã giao hẹn.
Cảnh sát ở gần đó theo dõi mấy ngày, cũng chưa phát hiện có động tĩnh gì bất thường, chỉ có thể cầu khẩn công tác đánh úp bất ngờ sẽ có tiến triển.
Suy nghĩ của hung thủ tinh tế tỉ mỉ, rất xảo quyệt.
Dư Niệm nằm trong đình nghỉ chân ở sân đọc sách, không biết thế nào mà ngủ thiếp đi.
Ban đêm gió mát, sương mù lẫn tạp trên ngọn cây, xuôi theo gió táp vào thân thể, đâm vào từng lỗ chân lông.
Cô lạnh run, chớp chớp hàng mi dày cong, rất nhanh choàng tỉnh từ giấc mơ.
Dư Niệm đưa tay vỗ trán, muốn bình ổn cơn đau đang chộn rộn, hình ảnh trong đầu thay đổi thất thường, tách ra… chỉ mơ hồ nhớ rõ cặp mắt kia.
Đen mà sâu thẳm, dần dần mờ nhạt, cho đến lúc mất hẳn.
Cô hình như mơ thấy ba mình, toàn thân ông đầy máu, trên mặt là biểu hiện gì cũng không thấy rõ, là hối hận ư? Hay là tuyệt vọng?
Vì sao bỏ cô lại?
“Chị Dư Niệm?”
Dòng nhớ của cô bị cắt ngang, quay đầu nhìn lại.
Hóa ra là Tiểu Bạch.
Hắn cầm chiếc áo khoác len một màu, đưa cho cô: “Trời sắp mưa rồi, anh Thẩm bảo em đưa áo này cho chị.”
Dư Niệm lật xem, chiếc áo này không phải đồ trong phòng cô, nói cách khác, Thẩm Bạc chưa từng đến phòng cô, mà là có sẵn vài món trang phục nữ giới trong nhà?
Trước kia từng có khách nữ đến, hay là đặc biệt chuẩn bị cho cô?
Người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-bac/136967/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.